Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1546



Trang Noãn Noãn cầm điện thoại di động lên, chờ thẳm tra của Chu Đào, đồng thời, trong đầu của cô cũng bất đầu suy nghĩ sự việc, chú Lưu này rốt cuộc là người nào?

 

Ba khi còn sống, thật sự có một người bạn không có giấu gì nhau như thế này sao? Nếu như ông ta là bạn của ba, cô đã từng gặp rồi nhỉ? Hẳn là đã tới trong nhà làm khách rồi!

 

Trong đầu Trang Noãn Noãn bắt đầu hồi tưởng lại tướng mạo những người bạn của ba đã gặp trước đây, còn có tên của bọn họ, Trang Noãn Noãn lục lại mười mấy người bạn ba dẫn về nhà ăn cơm, tên những người đó cô đều biết, hơn nữa, cũng đại khái nhớ kỹ giọng nói, nhưng mà dường như không có chú Lưu nào.

 

Có phải là đồng nghiệp của ba không? Trang Noãn Noãn cắn môi, xem điện thoại di động, cô lập tức nghĩ đến một vấn đề khác.

 

Chú Lưu này lấy được số điện thoại di động của cô ở đâu chứ? Cô suy nghĩ một chút, ngoại trừ bà ngoại với nhân viên trong công ty, không còn người khác rồi.

 

Chẳng lẽ là ông ta xin số từ nhân viên trong công ty?

 

Trang Noãn Noãn lại nghĩ không có khả năng lắm, bởi vì số của nghệ sĩ trong công ty, nhân viên không có quyền lén lút tiết lộ ra ngoài.

 

Chẳng lẽ là tìm Chu Đào? Trang Noãn Noãn lập tức nhắc điện thoại có định, và quay lại số của Chu Đào.

 

“Alo! Noãn Noãn, còn có chuyện gì sao?” Đầu giây bên kia tiếng Chu Đào truyền đến.

 

“Chu tổng, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

 

“Còn có chuyện gì?”

 

“Gần đây có người tìm anh xin số điện thoại của tôi hay không!”

 

“Không có! Làm sao vậy?”

 

“Anh cảm thấy nhân viên trong công ty sẽ đem số của tôi cho người bên ngoài không?”

 

Chu Đào cho là vì cô có lo lắng như vậy, lập tức trấn an một câu: “Noãn Noãn, cô yên tâm đi! Bọn họ đều đã ký hợp đồng, một khi để lộ số của các cô, là xác định bị đuỏi việc.”

 

“Cũng chính là bọn họ sẽ không đem số của tôi cho người khác phải không?”

 

“Đó là dĩ nhiên, cho dù người khác hỏi tôi xin số của cô, tôi cũng phải xem người kia là ai, đương nhiên, về phương diện công việc, tôi thay các cô xử lý, số của các cô chắc chắn là sẽ không cho bắt kỳ người ngoài nào hét, làm sao vậy Noãn Noãn? Cô nhận được điện thoại quy rầy sao?”

 

Trang Noãn Noãn bị sốc một lúc lâu, cô mới lấy lại tinh thần nói: “Không có, tôi…”

 

Đúng lúc này, cửa phòng của cô truyền đến tiếng chuông cửa, nhưng lại nhắn rất gấp gáp, ngay cả điện thoại đối diện Chu Đào đều nghe thấy: “Noãn Noãn, có phải có người gõ cửa nhà cô.”

 

Nội tâm Trang Noãn Noãn có một cảm giác sợ hãi, bởi vì cô mới vừa ý thức được cái này Chú Lưu mã số là có vấn đề, cô vội hỏi: “Chu tổng, anh trước tiên đừng cúp điện thoại, chỗ tôi bị cúp điện, điện thoại di động gần hét pin, tôi đi xem là ail”

 

“Noãn Noãn, nếu là người xấu, đừng mở cửa.” Đầu bên kia Chu Đào dặn dò.

 

“Vâng!” Trang Noãn Noãn không khỏi đứng dậy, đi tới cửa phòng, nhìn xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo thợ điện ở ngoài cửa, trên vai có dây điện, dường như là thợ sửa dây điện.

 

Tâm của Trang Noãn Noãn ngừng lại, cô là thật không dám mở cửa, cô không thể làm gì khác hơn là làm bộ không có người ở nhà, núp thật kĩ ở bức tường bên cạnh.

 

Nhưng mà tiếng đập cửa rất gắp gáp, ngoài cửa truyền tới tiếng hỏi cấp bách: “Có ai không?”

 

Trang Noãn Noãn cắn môi, tim đập rất nhanh, cô nhìn thoáng qua điện thoại, cô vội đi tới: “Chu tổng, anh ở đâu?”

 

“Làm sao vậy? Noãn Noãn?”

 

“Hình như là sửa dây điện gấp.”

 

“Đừng mở cửa, Noãn Noãn, bất kể là ai, cô ở nhà một mình rất nguy hiểm, làm sao trong nhà Kiều tổng cũng sẽ bị cúp điện chứ?” Chu Đào hỏi một câu.

 

“Không phải, tôi ở trong nhà mình, không có ở nhà anh ta.”

 

Trang Noãn Noãn hô hấp dồn dập nói, trong đầu nhớ tới hình ảnh Kiều Mộ Trạch, một cảm giác áy náy, tự trách mãnh liệt gắt gao nắm chặt lấy có, làm trái tim của cô nhất thắt chặt hơn, có một loại cảm giác thở không thông.

 

Trời ạ! Cô đến cùng làm cái gì đối với anh? Đầu óc Trang Noãn Noãn trống rỗng vài giây, lúc này cô đã sắp loạn thần kinh, thế nhưng, chiều hôm qua nói xong lời kia với Kiều Mộ Trạch, vào thời khắc này cô lại thực sự áy náy cực kỳ.

 

Nếu có bất kỳ cách nào để bủ đắp, cô sẽ làm điều đó không do dự.

 

Nhưng bây giờ, bên ngoài tiếng đập cửa còn không hề rời đi, dường như người ngoài cửa nhất định muốn vào trong nhà cô.

 

“Cái gì? Cô đang ở một mình trong nhà? Một mình sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.