Chương 1651:
Trang Noãn Noãn gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, Kiều Mộ Trạch đưa tay giữ lấy cô, Trang Noãn Noãn cũng cảm thấy trong không khí phảng phát một chút tế nhị.
Trong lòng cô đã có quyết định rồi, anh là người đàn ông duy nhất trên đời này.
Cô nghĩ, liệu có phải là đêm nay không?
Đang suy nghĩ, cô vô tình vấp chân, chỉ nghe thấy cô kêu lên một tiếng, nhào vào vòng tay của người đàn ông.
Kiều Mộ Trạch lập tức đưa tay giữ lấy cô, nhưng vì vậy mà bị căng vét thương ở chân, khuôn mặt tuần tú của anh đau tới mức toát mồ hôi lạnh.
Trang Noãn Noãn ôm chặt eo anh, đêm nay, cô thật sự sẽ không từ chối anh nữa, nếu anh muốn.
Trong mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên sự ham muốn, nhưng anh vẫn còn quấn băng trên đầu gối, đầu gối chưa lành hẳn, không thể vận động quá mạnh, nên dù có cảm xúc mãnh liệt cũng không thẻ thể hiện mình.
Đây có lẽ là khoảnh khắc khó chịu nhất trong cuộc đời anh.
“Noãn Noãn, anh vẫn còn phải tổ chức một cuộc họp trực tuyến, em có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?”
Kiều Mộ Trạch phải tìm một cái cớ, néu không, anh thực sự không biết phải làm thế nào.
Trang Noãn Noãn ôm anh, thương xót nói: “Muộn như vậy rồi, anh còn phải họp? Ngày mai không được sao?”
“Không được, có một cuộc họp gấp, họp xong amh sẽ đi ngủ.” Giọng của Kiều Mộ Trạch lộ ra vẻ kiềm ché.
Trang Noãn Noãn một tay ôm eo cô, hương thơm quyến rũ trên người cô luôn thách thức anh, nếu không phải vì sợ cô phát hiện anh bị thương, anh làm sao có thể kìm lòng được?
Trang Noãn Noãn thấy anh thật sự sắp có cuộc họp, cô đành phải đứng thẳng dậy, có chút xáu hổ nói: “Ừm!
Được! Vậy anh đi ngủ sớm nhé, đừng làm việc quá muộn.”
“Ừ! Anh biết rồi.” Kiều Mộ Trạch đưa tay ra xoa đầu nhỏ của cô, khoảnh khắc cô rời khỏi vòng tay của mình, trái tim anh hụt hãng.
Trang Noãn Noãn lên lầu ngủ, nhưng Kiều Mộ Trạch vẫn tiếp tục quay trở lại phòng làm việc, thật ra bây giờ anh không cần họp, chỉ muốn tìm một lý do thích hợp để ở lại một lúc.
Lam trạch.
Lam Sơ Niệm có chút kích động không ngủ được, vì chuyện ngày mai anh cả sẽ điều tra thân thế của cô. Cô tưởng tưởng ra nhiều giả thuyết, nhưng chưa có được chân tướng thực sự, cô cũng không chắc là loại giả thuyết nào.
Cô thực sự hy vọng rằng ba mẹ ruột của cô vẫn còn trên thế giới, không cần biết tại sao họ không cần cô, cô hy vọng rằng họ được bình an, khỏe mạnh, không gặp phải bất cứ chuyện gì.
Vào sáng sớm, một tuần mới lại bắt đầu, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Trang Noãn Noãn mở mát ra, việc đầu tiên cô nghĩ tới là lo lắng không biết Kiều Mộ Trạch có nghỉ ngơi cẩn thận không, đêm qua máy giờ anh mới ngủ?
Trang Noãn Noãn đi xuống lầu, cô chuẩn bị nấu cháo cho bữa sáng, còn bày thêm một ít thịt tôm tươi lên, là một bữa sáng rất bổ dưỡng.
Kiều Mộ Trạch khoảng tám giờ mới xuống lầu, đêm qua anh thật sự ngủ không ngon, vì trong đầu anh đầu những tiếc nuối vì chuyện hôm trước.
Ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng phảng phát trong không khí khiến anh cảm thấy ấm áp, nhanh vậy mà cô đã nấu xong bữa sáng rồi sao?
Trang Noãn Noãn đang bưng cháo trong bếp, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhưng cô không quay đầu lại, cho đến khi một cánh tay rắn chắc đặt trên eo cô, và hơi thở trong trẻo của người đàn ông truyền đến tai cô, và Cô cong môi thành một nụ cười. Người đàn ông nhanh chóng hôn lên má cô.
Đợi một lát nữa là được ăn rồi” Trang Noãn Noãn nhẹ nhàng nói.
“Nhưng anh thích ăn em hơn.” Kiều Mộ Trạch nham hiểm nói đùa.
Trang Noãn Noãn xấu hồ đến mức không muốn để ý đến anh, cho thêm vài cọng rau xanh vào cháo.
Kiều Mộ Trạch cũng không dám tiếp tục trêu đùa như vậy nữa, dù sao bây giờ có tán tỉnh cô thế nào, anh cũng chẳng thể làm gì được, nên anh chỉ biết tiếp tục lòng vòng xung quanh cô.
Sau bữa sáng, Kiều Mộ Trạch cũng đã được nghỉ ngơi rồi, anh quyết định đưa Trang Noãn Noãn đến những nơi mà cô và ba từng đến.
Vì trước kia Trang Noãn Noãn đã ở bên ba cô rất lâu nên để lại rất nhiều kỉ niệm, Trang Noãn Noãn nhất thời không nhớ được gì, chỉ có thể từ từ đi đến những nơi mà cô đã từng cùng ba mình đi qua, đánh thức một phần ký ức nào đó của cô, có lẽ cô ấy có thể nhớ được điều gì đó về cuỗn sổ ghi chép.