Chiếc xe thể thao của Kiều Mộ Trạch lái đến công ty của Chu Đào, Chu Đào hiện đã ký hợp đồng với người mới, đang đào tạo, thấy Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đến thì nhiệt tình chào đón họ.
“Kiều tổng, Noãn Noãn, hai người đến rồi.”
“Chu tổng, tôi muốn kiểm tra camera giám sát, xem liệu tôi có thể tìm thấy chứng cứ họ đã đánh cắp lời bài hát của tôi hay không.”
“Được! Cô có biết phải tra từ lúc nào trở đi chưa?”
*Tôi biết, có lẽ phải tra từ lúc tôi hoàn thành hai lời bài hát này trở đi.” Trang Noãn Noãn hiểu cứ điều tra từ 3 tháng trước là được.
May là là tất cả camera giám sát trong công ty đều được sử dụng. Chu Đào đã bảo trợ lý của mình đem tất cả các đoạn giám sát trong công ty trong ba tháng qua chia thành từng đoạn video, cử một vài nhân viên đến nhìn chằm chằm.
Chỉ cần trong video xuất hiện hai người Diệp Mạn Ni, đều phải xem thật kỹ từng chỉ tiết.
Kiều Mộ Trạch cũng cùng Trang Noãn Noãn xem camera giám sát của một đoạn thoài gian, Trang Noãn Noãn tua nhanh video, nhanh chóng tìm thấy một video có Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền.
Chỉ thấy bọn họ cao ngạo ngồi trong phòng nghỉ ngơi, có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng không có gì liên quan đến lời bài hát.
Trang Noãn Noãn không khỏi ôm đầu, thầm cố nhớ lại, rốt cuộc máy tính có lúc nào rời khỏi người cô nhỉ?
Khi Trang Noãn Noãn đang cố nghĩ kỹ lại thì bỗng nghe thấy giọng nói của trợ lý bên cạnh truyền đến: “Mọi người đến đây xem này, hình như lúc bọn họ từ phòng làm việc của Chu tổng đi ra có chút lén lút.”
Trong video của trợ lý, Diệp Mạn Ni có chút hoảng loạn lôi kéo Lâm Thiến, hai người dáo dác nhìn xung quanh sau đó mới đi ra khỏi văn phòng của Chu Đào.
Chu Đào đứng bên cạnh quan sát, nhìn kỹ ngày tháng rồi ngẫm nghĩ vài giây: “Lui lại trước xem xem tôi có cầm máy.
tính của Noãn Noãn vào đó không?” Quả nhiên, trong đoạn trước của video là hình ảnh Chu Đào cầm theo máy tính của Trang Noãn Noãn đi vào, sau khi Chu Đào mang nó vào văn phòng của mình thì liền ra ngoài để họp. Một lúc sau thì Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đi đến, họ gõ cửa, không thấy ai trả lời thì tự đẩy thẳng cửa đi vào.
Bọn họ đã lề mề trong văn phòng của Chu Đào hơn mười phút rồi mới ra ngoài.
“Có lẽ chính là vào lúc này, họ đã bật máy tính của Noãn Noãn và lấy cắp lời bài hát.” Chu Đào nói.
“Chu Đào, trong văn phòng của anh chắc là đã lắp đặt camera rồi nhỉ?” Kiều Mộ Trạch hỏi anh.
Chu Đào gật đầu nói: “Có lắp một cái camera ẩn, bây giờ tôi sẽ vào máy tính của mình để tìm đoan video ngày hôm đó.”
Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tra ra rồi. Bây giờ xem Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền có gì đẻ nói nữa không.
Một lúc sau, video của Chu Đào cũng được truyền đến, chỉ thấy nơi đặt camera giám sát của anh vừa hay là ngay chỗ tư liệu trên bàn làm việc của anh, bao quát toàn bộ văn phòng của anh.
Chỉ nhìn tháy Lâm Thiến đang ngồi trên ghế sofa, mà Diệp Mạn Ni thì đầu tiên lục lọi hồ sơ của Chu Đào, tìm kiếm thứ gì đó, sau đó cô ta nhìn thấy túi máy tính đặt trong tủ bên cạnh.
Diệp Mạn Ni sau khi nhìn thấy trực tiếp lấy máy tính ra thao tác gì đó, phòng to ống kính một chút có thể thấy đó là một trang tài liệu, Diệp Mạn Ni đang dùng điện thoại di động của mình để chụp lại.
Chụp xong thì, cô ta lập tức kéo Lâm Thiền rời đi.
Bọn họ không ngờ đến, toàn bộ quá trình trộm cắp này của họ đều đã được ghi lại, làm chứng cứ vô cùng xác thực.
Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể khiến cho bọn họ từ bỏ việc hát hai bài hát này.
“Kiều tổng, anh nghĩ vấn đề này nên xử lý thế nào?” Chu Đào hỏi Kiều Mộ Trạch.
Kiều Mộ Trạch nheo mắt, lạnh lùng nói: “Làm thủ tục tố tụng đi, một lời xin lỗi không thể bù đắp cho sự mất mát của Noãn Noãn, tôi muồn bọn họ phải khắc sâu.”
Sau khi Kiều Mộ Trạch thu thập đầy đủ bằng chứng, anh sẽ giao nó lại cho luật sư của mình để làm thủ tục.
Khởi tố hai người này về tội trộm cắp.
Nếu bọn họ chỉ ăn cắp lời bài hát mà không hát chúng ra thì không sao, nhưng bây giờ Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến lại gan hùm dám hát nó ra.
Nếu vậy thì, điều này đã đủ để cấu thành tội danh hình sự, cộng với một số thiệt hại mà Diệp Mạn Ni đã từng gây ra cho Trang Noãn Noãn, cũng đến lúc phải lấy lại cả vốn lẫn lời rồi.
Lúc này, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến thậm chí còn không biết chuyện gì sắp xảy ra với họ.