Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1744



Vẻ ngoài của Sở Khả Khả thuộc loại ngoan hiền mà người lớn tuổi đều thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, rất được lòng phụ huynh.

 

Bước tiếp theo là gọi món, cả bà Hình và bà Sở đều là khách quen, biết món nào hợp khẩu vị nên đã trực tiếp gọi món, Hình Nhất Phàm cũng không còn gì đề nói.

 

Anh thậm chí không cần nhìn Sở tiểu thư này nhiều, cũng biết cô ta là người như thế nào, cô ta chính là người mê trai đẹp, loại người này đối với Hình Nhất Phàm mà nói, thường là kiểu người hời hợt.

 

Còn anh không hề có hứng thú với những cô gái như vậy, những cô gái anh gặp từ thời thơ ấu, chủ yếu vì ngoại hình của anh mà thích anh ngay lập tức.

 

“Anh Nhất Phàm, chúng ta trao đổi số điện thoại được không? Sau này em cũng ở trong nước phát triển sự nghiệp, chúng ta có thẻ liên lạc thường xuyên!” Sở Khả Khả trực tiếp xin số điện thoại của anh, vì Hình Nhất Phàm trông có vẻ không chủ động, nên cô đành phải phải chủ động trước.

 

Bà Hình lập tức nháy mắt với con trai: “Nhất Phàm, còn không mau cho Sở Sở số điện thoại đi, sau này kết thêm nhiều bạn vào, đừng suốt ngày nhốt mình trong nhà như thế.”

 

Hình Nhất Phàm chỉ đành nói với Sở Khả Khả: “Đưa điện thoại cô cho tôi.”

 

Sở Khả Khả ngay lập tức đưa điện thoại di động của mình cho anh, Hình Nhất Phàm cầm lên và nhập số điện thoại riêng của mình vào đó, quay số rồi đưa trả lại Sở Khả Khả.

 

Bà Sở nhìn con gái mình, nhận ngay ra là cô thích Hình Nhất Phàm, vừa hay, bà cũng rất muốn làm sui gia với nhà họ Hình.

 

Sau đó, bà Hình và bà Sở bắt đầu nói chuyện về tình hình gần đây của hai người, Hình Nhất Phàm và Sở Khả Khả là con cháu, nên chỉ ngồi cạnh nghe, Sở Khả Khả thi thoảng lại nhìn sang Hình Nhất Phàm, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ái mộ.

 

Khuôn mặt đẹp đẽ của Hình Nhất Phàm, cộng thêm bộ đồ hôm nay anh mặc, trông rất đàn ông, đúng là mẫu người cô thích.

 

“Anh Nhất Phàm, sở thích của anh là gì?” Sở Khả Khả tìm chủ đề trò chuyện với anh.

 

Hình Nhất Phàm trả lời một câu: “Bình thường thích ở nhà đọc sách, nuôi mèo.”

 

Ý của anh là mong Sở Khả Khả hiểu rằng anh là một người đàn ông rất nhàm chán và trạch, những cô gái bình thường khi nghe thấy câu này, đều cũng sẽ bớt hứng thú hơn, nhưng bởi vì Sở Khả Khả đã bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, nào còn để ý tới sở thích của anh nữa?

 

“Con trai bác mới về nước! Ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, nó ấy à! Bình thường thích tập gym, còn về công việc, nó tự có hướng đi riêng, cũng có một vài thành tích trong ngành luật.” Bà Hình lập tức giải thích một hồi.

 

Lời giải thích này khiến mẹ con nhà họ Sở càng thích anh hơn, nhưng Hình Nhất Phàm lại im lặng.

 

Khi đồ ăn được bê lên, Sở Khả Khả trước mặt anh là một cô gái vô cùng dịu dàng, đôi mắt to tròn luôn rung rinh, thầm nhìn trộm Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm trông rất ưa nhìn, trên người lại toát ra khí chất nam tính mạnh mẽ, kiểu đàn ông này là mẫu bạn trai lý tưởng.

 

Sở Khả Khả bị thu hút bởi khí chất của anh, cô muốn trở thành bạn gái của anh, muốn được anh cưng chiều.

 

Lúc dùng bữa cũng chỉ có bà Hình và bà Sở nói chuyện, hai người con chỉ im lặng mà ăn.

 

Sau khi ăn xong, Hình Nhất Phàm mượn cớ có việc muốn rời đi, bà Hình biết anh không có việc gì phải làm, chỉ là muốn rời đi.

 

“Nhất Phàm, không cần biết hôm nay con có việc gì thì cũng phải gác qua một bên trước, lát nữa mẹ sẽ đến thẩm mỹ viện của dì Sở chơi một lát, con đi cùng Khả Khả đi!

 

Mời Khả Khả tới biệt thự của con chơi được không?” Bà Hình nói.

 

“Mẹ, con…” Hình Nhất Phàm muốn từ chối, nhưng dưới gầm bàn, chân anh bị bà Hình nhéo cho một cái, bà nháy mắt ra hiệu.

 

Dường như bà đang nói, đừng hòng trồn, tiếp đón Sở Sở tiểu thư này cần thận.

 

Hình Nhất Phàm bị mẹ nhéo cũng khá đau, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ đành nói lại: “Được rồi! Tôi mời Sở tiểu thư tới nhà tôi chơi.”

 

“Được ạ! Em sẵn sàng đi.” Sở Khả Khả vui mừng nói.

 

“Nhất Phàm, hôm nay dì giao Khả Khả cho cháu, trước mười giờ tối đưa về nhà là được.” Bà Sở cũng rất yên tâm giao con gái cho Hình Nhất Phàm.

 

Trước sự uy nghiêm của mẹ, Hình Nhất Phàm chỉ đành cười mộ cách miễn cưỡng: “Được rồi! Sở tiểu thư, đi thôi!”

 

“Anh Nhất Phàm, cứ gọi em là Khả Khả.” Sở Khả Khả ngay lập tức đứng dậy cầm túi, mỉm cười theo anh ra ngoài.

 

Trong khi tránh một người phục vụ đang bê đồ ăn ra, Sở Khả Khả nắm lấy cơ hội, lập tức bước tới, nắm lấy cánh tay của Hình Nhất Phàm, tiền sát anh một cách thân mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.