Nhưng vừa nãy Lam Thiên Thần nói cho ông biết thân phận của vị Hình thiếu gia này, trong lòng ông mới có nắm chắc, thì ra đây là Nhị thiếu gia của tập đoàn Hình thị!
Đúng là thiếu niên xuất anh hùng(*).
(*) Còn trẻ mà đã có tài năng xuất chúng.
“Nhất Phàm, mình giới thiệu với cậu, đây là bạn của ba mình Tr ần Lương, cũng là người chú mà mình kính trọng nhất.” Lam Thiên Thần đứng dậy giới thiệu.
“Chào chú Trần.” Hình Nhất Phàm đưa tay qua.
Trần Lương lập tức nắm chặt tay của hắn, ánh mắt lộ ra kính trọng: “Chào cậu Hình thiếu gia!”
“Gọi cháu Nhất Phàm là được.” Hình Nhát Phàm khách khí nói.
“Được! Vậy tôi gọi cậu là Nhất Phàm vậy! Vụ án lần này cũng khiến tôi vô cùng đau đầu! May mắn Thiên Thần giới thiệu cậu với tôi, tôi liền cảm thấy có hy vọng rồi.”
“Chú Trần vẫn là nói tình tiết vụ án này với cháu trước đi!”
Hình Nhất Phàm ngồi xuống, anh có hứng thú nhất vẫn bản án này.
Lam Thiên Thần nhìn trên mặt Hình Nhất Phàm tràn đầy hứng thú, anh nghĩ, chỉ cần là chuyện mà cậu ấy cảm thầy hứng thú, thì phần thắng của vụ án này cũng coi như là được nửa rồi.
Thời gian nói chuyện trôi qua thật nhanh, mà Bạch Hạ ở nhà vẽ tranh, cũng đã hoàn thành một nửa công việc, công việc của cô bây giờ cơ bản cũng là vẽ lại cuộc sống của cô và Hình Nhất Phàm, chuyện cưỡng hôn hôm nay cũng bị cô vẽ lại.
Chỉ là lúc vẽ hình hai người hôn nhau ra, trong đầu của cô xuất hiện, tất cả đều là tâm tình của Hình Nhất Phàm trong mấy giây đó.
Chỉ là cảm thấy trong đầu trống không, giống như có 1 thứ gì đó bùng nổ ở trong lòng vậy, khiến cho trái tim cô đập rộn ràng.
Nhưng lúc này cô nghĩ đến lời của Hình Nhất Phàm, cảm thấy có phải là anh đang lừa cô hay không?
Đây làm sao có thể là nụ hôn đầu của anh chứ? Lần trước còn nhìn thấy anh mang người phụ nữ khác về nhà cơ: mài Nếu như cô không trốn ở đó, nói không chừng ngày hôm đó anh và người phụ nữ đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nghĩ rồi nghĩ, Bạch Hạ đột nhiên ảo não, anh vậy mà dám lừa cô! Còn để cô thật thà nói hết ra, thì ra cô mới là nụ hôn đầu!
Thời gian nhanh chóng trôi qua không biết lúc nào đã đến 6 giờ tối, Bạch Hạ cầm điện thoại chờ tin nhắn của Hình Nhất Phàm, nếu như anh không về nhà, cô liền đi nấu sủi cảo đông lạnh mà hôm trước cô mua về ăn.
Do vụ án vô cùng phức tạp, buỏi tối Lam Thiên Thần hẹn Hình Nhất Phàm cùng nhau ăn cơm, Hình Nhất Phàm cũng đồng ý.
Chỉ là, anh rất nhanh liền nghĩ đến một việc, liền cầm điện thoại lên, nói với Lam Thiên Thần: “Mình đi gọi điện thoại.”
Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Điều này khiến Lam Thiên Thần có chút kinh ngạc nhìn cậu ấy, điện thoại gì mà cần phải dấu anh chứ! Giữa bọn họ còn có bí mật gì mà anh không biết hay sao? Lam Thiên Thần đúng là có chút oán niệm.
Đây là đãi ngộ của anh em tốt à?
Mặc dù Hình Nhất Phàm có thể gửi tin nhắn là xong, nhưng anh không muốn làm như vậy, anh muốn nghe giọng của cô.
Bạch Hạ đang ở trong nhà ôm Đóa Đóa ngắn người, điện thoại đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại lên xem, là Hình Nhất Phàm gọi đến.
Cô nhanh chóng nghe máy: “Alo, anh có về ăn cơm không?”
“Có lẽ là không về nhà, cô không cần đợi tôi, trong nhà có gì ăn không?” Hình Nhất Phàm quan tâm hỏi một câu.
“Có! Tôi có sủi cảo mài! Tý nữa tôi nấu lên ăn cũng được.”
Bạch Hạ cười nói.
“Cô ăn cái này?” Hình Nhất Phàm có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Bạch Hạ cười.
“Được rồi, cô đừng nấu nữa, tý nữa tôi sẽ bảo nhà hàng đóng gói một ít đồ ăn ship về nhà cho cô.” Hình Nhất Phàm cảm thấy cô ăn cơm ứng phó kiểu này, quá ủy khuất bản thân mình rồi.
Bạch Hạ vội nói: “Không cần, như vầy quá làm phiền anh rồi.”