Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1868



Huống hồ, suy nghĩ của hai người đàn ông lúc này đều đặt trên người Bạch Hạ, thậm trí còn có suy nghĩ muốn phạm tội.

 

Nhìn một đôi nam nữ lái xe sang trọng, họ cảm tháy tiền và phụ nữ tối nay đều phải có được.

 

Bạch Hạ không nhịn được sợ tới mức sát gần lại Hình Nhất Phàm, bởi vì cô thật sự rất sợ!

 

“Cút!” Giọng nói Hình Nhất phàm lạnh lùng nói với hai người đàn ông.

 

“Yo!l Đây cũng không phải địa bàn của mày, ông đây thích đến thì đến, mày dám đuổi ông đây cút sao?” Trong đó có một người đàn ông lập tức hừ giọng, tỏ ra vẻ vô cùng tức giận.

 

“Tối nay cô em này không tồi, có thể cho anh em tụi tao mượn cùng nhau chơi chút được không?” Một người đàn ông khác thèm muốn nhìn Bạch Hạ, biểu cảm vô cùng hèn hạ.

 

Bạch Hạ nhìn ánh mắt anh ta, lập tức lại trốn trong lòng Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm cảm thấy cô hoảng loạn bát an, trầm giọng an ủi: “Có tôi ở đây, đừng sợ.”

 

Bạch Hạ nhẹ gật đầu, Hình Nhất Phàm ôm Bạch Hạ nói: “Vào trong xe đợi tôi.”

 

“Anh muốn làm gì?” Bạch Hạ nhỏ giọng hỏi.

 

Khóe miệng Hình Nhất Phàm hơi cong, không nói gì, bởi vì sự tức giận của anh đều nằm trong mát, hai người đàn ông này anh đánh chắc rồi.

 

Hai người đàn ông còn tưởng bọn họ sắp lên xe rời đi, lập tức lên trước đưa tay ra chặn: “Không được đi, tối nay cô em này tụi tao chơi chắc rồi.”

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm bỗng chốc lạnh như băng, anh cười lạnh: “Để tôi chơi cùng các anh trước.”

 

Nói xong, anh đưa chìa khóa xe vào trong tay Bạch Hạ: “Em lên xe trước đi, khóa cửa cẩn thận.”

 

Bạch Hạ lo lắng nhìn anh: “Hình Nhất Phàm.”

 

“Tin tôi.” Hình Nhất Phàm hừ nhẹ, Bạch Hạ cũng không biết cô ở đây chỉ khiến anh phân tâm. Cô cầm chìa khóa đi về phía xe, lúc này một người đàn ông cười lộ ra vẻ hung ác muốn cản cô, nhưng còn chưa kịp cản Bạch Hạ, một đôi chân dài không khách khí đá vào ngực hắn, trực tiếp đá văng vài mét.

 

Bạch Hạ giật mình, cô vội vàng kéo cửa ngồi vào trong, khóa cửa lại. Người đàn ông kia không nghĩ đến bị đá, vội vàng cùng người đàn ông còn lại chuẩn bị đánh nhau.

 

Hình Nhất Phàm nhìn hai người đàn ông này, trong lòng căn bản không muốn lưu tình, ai khiến bọn chúng làm phiền chuyện tốt của anh? Còn dám đánh chủ ý lên Bạch Hạ? Cho dù chỉ là suy nghĩ cũng đều có tội.

 

Bạch Hạ ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, nhìn ba người đàn ông đằng trước, ánh mắt cô nhìn lên người Hình Nhất Phàm chăm chăm, cô thật mong là anh bình an vô sự!

 

Cô muốn báo cảnh sát ngay rồi. Khi trông thấy một tên đàn ông vung quyền đánh lén Hình Nhất Phàm, cô đã không kìm được a lên một tiếng. Có điều, khiến cô vui lòng là Hình Nhất Phàm dễ dàng tránh thoát, thậm chí anh còn giữ chặt cánh tay của người đàn ông kia, đánh mạnh một quyền.

 

Đánh thẳng lên mặt khiến hắn ta kêu thảm lùi về sau.

 

Mà một tên khác đá một cái thật ác cũng bị Hình Nhất Phàm đá lại còn ác hơn. Hình Nhất Phàm dưới ánh trăng gióng như sát thần vậy, hai người đàn ông này căn bản không phải đối thủ của anh.

 

Bạch Hạ từ sự lo lắng chuyển sang kinh ngạc, Hình Nhất Phàm lợi hại vậy sao? Hai người đàn ông này giờ cũng hồi hận cực điểm, nhưng mà tự trọng đàn ông khiến họ muốn tiếp tục, có điều mỗi lần đều không chạm được vào người Hình Nhất Phàm đã bị anh đánh lại còn ác hơn. Trong nháy mắt hai tên đàn ông kia đã bị đánh tới sưng u đầu.

 

Bạch Hạ vội vàng mở khóa xuống xe, lúc này, cô trông thấy hai tên đàn ông sợ lủi đi như con rùa. Cô rất buồn cười, nói với Hình Nhất Phàm: “Chúng ta về thôi.”

 

Hai tên đàn ông đều co người trên đất, Hình Nhất Phàm chỉ cần giả vờ đưa tay, hai người đã sợ tới độ ôm đẫuin tha, Hình Nhất Phàm cũng không muốn bản tay mình, dạy dỗ vậy là đủ rồi.

 

Bạch Ha đưa tay keosanh: “Đừng đánh, đi thôi Lúc này Hình Nhất Phàm mới kéo Bạch Hạ lên xe, sau khi lên xe, Hình Nhất Phàm quay đầu xe còn không hề khách sáo đâm ngã máy cái xe gắn máy của họ, khiến cho họ không thể lái về, khiến hai tên kia tức chết được, Sau đó nhìn Hình Nhất Phàm, họ giận mà không dám nói gì.

 

Bạch Hạ ngồi ở ghế lái phụ, cuối cùng bật cười: “Lần này họ biết sự lợi hại của anh rồi.”

 

nghĩ tới lần trước mình anh địch tám người, vì vậy, nều hai tên kia còn chọc điên anh, sợ là ra ngoài mà không xem giờ.

 

“Tôi hận không thể đánh bọn nó rơi hết răng.” Hình Nhất Phàm cắn chặt răng, dám để ý tới người phụ nữ của anh, muốn chết mà.

 

Ánh mắt Bạch Hạ nhìn anh đầy ngưỡng mộ: “Anh lợi hại quá.”

 

Hình Nhất Phàm quay đầu thấy ánh mắt của cô, không khỏi nghĩ chác là trời cao phái người tới tôn anh làm anh hùng chăng.

 

Nghĩ một lát, cũng cảm thấy khổ cho hai tên tự nhiên chạy lên chịu đánh đáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.