“Sao lại không thích hợp chứ? Giờ đang thịnh hành tình chị em lắm mà.”
“Cũng trend ở rễ luôn hả?”
Bùi Nguyệt Hoàng tự giễu hỏi lại.
Hứa Mẫn lập tức cứng họng, cô không thể nói nhảm về chuyện này, Lam gia không phải là người thiếu tiền, làm sao ba mẹ nhà đấy có thể để con mình ở rễ được! Đối với các bậc ba mẹ, đây chắc chắn là cảm giác như cắt một miếng thịt trên người.
Mặc dù những người lớn tuổi trong gia đình Bùi gia gấp gáp thúc dục cô lấy chồng, nhát định phải đáp ứng ở rẻ, bởi vì Bùi gia sẽ không trao tài sản cho một người ngoài, đây chính là lý do khiến Bùi Nguyệt Hoàng hờ hững với tình cảm, sợ hãi kết hôn.
Mặc dù cô nghĩ rằng hầu hét đàn ông vẫn sẵn sàng đồng ý ở rễ nhà cô, nhưng những người đó cô không thích, muốn tìm một người mình thích, lại chịu ở rễ, thật đúng là hiếm có khó tìm.
Người mà cô thích đầu tiên trước mát chỉ có Lam Thiên Thần, nhưng thân phận của anh không cho phép anh ở rẻ.
Vả lại, ba mẹ của anh sẽ đồng ý cho con trai mình lấy một người lớn hơn anh ba tuổi sao?
Bùi Nguyệt Hoàng không thích bị từ chối, cô đã ngồi ở vị trí của một người phụ nữ mạnh mẽ quá lâu rồi, cô chỉ thích được khẳng định mình và được hưởng thành quả chiến thắng chứ không phải nguyện ý ủy khuất chính mình.
Lam Thiên Thần lên xe thể thao, nhưng anh không rời đi ngay lập tức, anh nghĩ không thông, vì cái gì người phụ nữ kia nói đi là đi, chẳng lẽ ý chí cô như sắt đá sao?
Bữa tiệc linh đình vẫn sôi động, hương rượu nồng nàn, quần áo thơm tho và những bóng hồng ríu rít nói cười.
Hình Nhất Phàm sỡ dĩ còn chưa rời đi là đang chờ một tiết mục, vũ hội.
Bạch Hạ đi theo anh gặp đủ loại người, đồng thời cũng thấy được lời ăn tiếng nói, lễ phép của những người giàu có quyền thế, điều này khiến Bạch Hạ chán nản, gia đình của người đàn ông mà cô đang yêu rốt cuộc là thân phận như thế nào chứ?
Cô không bao giờ hỏi kỹ, còn anh cũng không chủ động nói cho cô biết.
“Tiếp theo là thời gian khiêu vũ, chúng ta cùng nhau nhảy vài điệu rồi hãy về.”
Hình Nhất Phàm kéo cô nói nhỏ.
Bạch Hạ gật đầu, ở bên anh, cô sẽ không gò bó như vậy.
“Được! Nhưng em không biết nhảy, lỡ dẫm lên người anh thì sao?”
Bạch Hạ nghiêng đầu cười hỏi.
Hình Nhất Phàm vuốt vuốt cái đầu nhỏ xinh: “Cứ việc giẫm lên, chỉ cần em vui là được.”
Bạch Hạ cười tủm tỉm nhìn lên nói: “Dẫm lên anh em mới không làm được.”
Hình Nhất Phàm ôm lấy cô, hôn lên trán, thấy cô biết thương anh thì cũng mãn nguyện lắm rồi.
Cách đó không xa có ba ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm Bạch Hạ, ba cô gái này thời cắp ba xem Hình Nhất Phàm như một nam thần. Trong suy nghĩ của họ, Hình Nhất Phàm luôn đồng nghĩa với sự lạnh lùng cao ngạo, nhưng hiện tại, cô gái đó làm gì mà có thể chọc anh vui vẻ đến thê?
Trên người cô ta có ma lực gì sao?
Một người trong số họ càu nhàu: “Cô ta chơi ngải Hình Nhất Phàm à? Ánh mắt Hình Nhất Phàm đêm nay cứ dán lên người cô ta.”
“Hình Nhất Phàm cười rất có duyên! Trước giờ không thấy anh ấy cười, nhưng không ngờ anh ấy cười còn đẹp trai hơn.”
“Anh ấy cười cũng có phải do cậu đâu! Cậu vui vẻ cái gì chứ? Nếu có thể đẩy người phụ nữ bên cạnh anh ấy ra, mình sẽ đứng bên cạnh anh ấy và làm cho anh ấy hạnh phúc.”
Ngay bên cạnh ba cô gái này, Diệp Tiêu cũng đang ghen tị, vô tình nghe được lời nói của ba cô gái này, cô ta kinh ngạc nhìn ba cô gái với vẻ oán giận.
Cô ta không ngờ rằng khắp nơi đều có người hâm mộ Hình Nhất Phàm, ba người này xem ra là loại não tàn.
Trong đầu Diệp Tiêu đã có một kế hoạch, cô ta sẽ không chọc tức Bạch Hạ, vì như vậy sẽ khiến Hình Nhất Phàm hét, nhưng cô ta thực sự ghét Bạch Hạ, muốn đêm nay cô ta có một chút màu sắc, để không cho cô có ý thể hiện tình cảm trước mặt cô ta nữa.
Trong mắt Diệp Tiêu, Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm mỉm cười, giống như đang hướng cô ta thị uy vậy, chính là cố ý làm cho cô ta nhìn, vì vậy cô ta ghét, cô ta phẫn nộ và cô ta lại càng ghen tị.
“Các cô cũng biết Hình Nhất Phàm à?”