Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 196



Sáng sớm.

 

Hình Liệt Hàn là người dậy đầu tiên. Tối hôm qua, cậu nhóc đi ngủ muộn nên lúc này vẫn đang say ngủ trên giường. Hình Liệt Hàn tắm rửa xong bước ra, cầm điện thoại lên xem thì có cuộc gọi nhỡ từ trợ lý Hàn Dương.

 

“Alo!”

 

“Hình thiếu, lần trước không phải cậu muốn nói chuyện với Oakes sao? Tôi được biết hôm nay ông ấy đã đến Trung Quốc.

 

“ÒI Hẹn gặp ông ấy cho tôi.”

 

“Tôi đã hỏi trợ lý của ông ấy. Hôm nay ông ấy không có thời gian. Tuy nhiên, tối nay, ông ấy sẽ tham dự một bữa tiệc dành cho giới kinh doanh do thị trưởng tổ chức.

 

Cậu có thể gặp ông ấy trong bữa tiệc.”

 

“Được rồi! Sắp xếp cho tôi!” Hình Liệt Hàn không có ý kiến.

 

“Lần này ông ấy đi cùng phu nhân. Hình thiếu, có phải anh cũng nên tìm một bạn gái đồng hành?” Hàn Dương ở đầu bên kia đưa ra lời đề nghị.

 

Hình Liệt Hàn híp mắt, trong đầu lóe lên một ứng cử viên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Được rồi! Tôi sẽ mang theo bạn gái.”

 

Đường Tư Vũ đã tỉnh dậy và đang nói chuyện điện thoại với Tô Hi. Buổi trưa, Tô Hi mời Ôn Lệ Thâm đi ăn, nhưng cô vẫn chưa quyết định được địa điểm.

 

“Tìm một nhà hàng cao cấp là được.”

 

Đường Tư Vũ tùy ý mặc một chiếc áo thoải mái, ngồi trên ban công, trò chuyện với Tô Hi.

 

“Cũng được, dù sao cũng là tớ mời. Tớ đến nhà hàng nào, anh ấy chắc không ý kiến gì đâu!” Tô Hi ở đầu bên kia đã nghĩ thông suốt.

 

“Ăn mặc, trang điểm đẹp vào! Nói không chừng, cậu có thể thu hút được anh chàng đẹp trai Ôn Lệ Thâm này.” Đường Tư Vũ cười đùa.

 

Tô Hi rõ ràng có chút thẹn thùng, khế “hừm” một tiếng, nói: “Mình mới không muốn đâu! Anh ấy không phải kiểu mình thích, hơn nữa mình bận thế này, làm gì có thời gian yêu đương. Mình cứ để mặt mộc đi gặp anh ấy thôi!”

 

Đường Tư Vũ cười nói: “Cậu không trang điểm trông đẹp hơn.”

 

“Được rồi, mình nên dậy thôi, cần đặt bàn sớm một chút.”

 

“ỪI Đi đi! Mình cũng đi xem Tiểu Hi đã dậy chưa.” Đường Tư Vũ nói xong, vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Hình Liệt Hàn bước vào từ cánh cửa đó, Đường Tư Vũ hơi ngớ ra: “Con trai đâu?”

 

Nghe cô hỏi một cách tự nhiên như vậy, Hình Liệt Hàn mỉm cười, gọi cô đầy ấm áp: “Bà xã, con trai chúng ta vẫn đang ngủ.

 

Đường Tư Vũ lập tức cảm thấy lông tơ dựng đứng, toàn thân cứng đò, bị tiếng “bà xã” của anh làm cho nồi da gà, cô khó chịu cau mày nhìn anh chằm chằm: “Anh đừng gọi linh tinh, ai là bà xã anh.”

 

Hình Liệt Hàn cũng không giận không hờn, bước đến trước cánh cửa đầy, chỗ ban công, vòng tay, ngắm nhìn người phụ nữ lúc sáng sớm. Dưới ánh nắng ban mai vàng rực, toàn thân cô toát ra một quầng sáng mờ ảo, làn da còn mềm mại, non mịn hơn cả thiếu nữ. Cơ thể anh hơi siết chặt.

 

Chỉ nhìn cô thôi mà suy nghĩ của anh đã như bị đình chỉ.

 

“Tiểu Hi tỉnh chưa?” Đường Tư Vũ có chút ghét bỏ ánh mắt anh.

 

“Vẫn chưa! 11h tối qua con mới đi ngủ.”

 

Hình Liệt Hàn trả lời cô, sau đó, anh khẽ cắn đôi môi mỏng gợi cảm: “Làm ơn giúp tôi một việc.”

 

“Cũng có ngày anh phải cầu xin tôi à?”

 

Đôi mắt Đường Tư Vũ lập tức lóe lên tia đắc ý.

 

Hình Liệt Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ đắc ý tự mãn của cô, anh cong môi cười: “Đúng Vậy, xin em.”

 

“Nói đi! Chuyện gì vậy?” Đường Tư Vũ nhìn phong cảnh phía xa xa, chờ nghe anh nói.

 

“Tôi có một bữa tiệc vào tối nay, và tôi muốn mời em làm bạn gái của tôi.” Hình Liệt Hàn nói thẳng.

 

Đường Tư Vũ chớp mắt: “Tại sao lại để tôi làm bạn gái đồng hành dự tiệc của anh? Bên người anh còn thiếu phụ nữ à?”

 

Lồ ng ngực Hình Liệt Hàn hơi thắt lại: “Vậy em có đồng ý không?”

 

“Còn Tiểu Hi thì sao?” Đường Tư Vũ đương nhiên không vui lắm, bởi vì cô không thích những nơi như thế này, có vẻ sôi nồi, náo nhiệt nhưng tất cả đều là giả dối, lá mặt lá trái, góp vui lấy lệ.

 

“Anh sẽ đưa con đến nhà họ Ôn, cùng chơi với Tiểu Nặc. Khi nào bữa tiệc tối kết thúc, chúng ta sẽ qua đón con.” Hình Liệt Hàn đã tính toán xong.

 

Đường Tư Vũ mím đôi môi đỏ mọng, cân nhắc, rồi cô ngắng đầu nhìn anh nói: “Có được lợi gì không?”

 

cắn đôi môi mỏng gợi cảm: “Làm ơn giúp tôi một việc.”

 

“Cũng có ngày anh phải cầu xin tôi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.