Bạch Hạ đối mặt với ánh mắt anh, nhìn vào nó, có chút khó kiềm chế.
“Hình Nhất Phàm, anh thành thật thú nhận, trừ em ra, anh chưa từng có phụ nữ sao?”
Bạch Hạ thông minh muốn trò chuyên một chút, làm cho anh tỉnh táo lại.
Chủ đề này không thể nghỉ ngờ khiến Hình Nhất Phàm lãnh tĩnh lại, ánh mắt anh lẫm liệt: “Đương nhiên là không!”
“Đúng không đó? Nhiều người theo đuổi anh thế, anh không động tâm à?”
Bạch Hạ tiếp tục hỏi.
Hình Nhất Phàm trầm giọng nói: “Hình Nhất Phàm anh chỉ chủ động theo đuổi. Cho đến nay, anh chỉ thích mình em.”
Đương nhiên Bạch Hạ tin điều này, cô cong môi cười: “Ha ha, đùa anh thôi.”
Hình Nhất Phàm đột nhiên siết chặt hông nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ trong nháy mắt đỏ bừng: “Hình Nhất Phàm, anh làm gì vậy hả?”
“Anh chỉ muốn bắt nạt em tí thôi.”
Hình Nhất Phàm nói.
“Anh không thể lộn xộn, anh đã hứa rồi.”
Bạch Hạ kêu lên.
Trong mờ tối, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh: “Em mà còn nghỉ ngờ anh, anh không thể đảm bảo.”
Bạch Hạ lập tức dỗ dành: “Không nghỉ ngờ, không nghỉ ngờ gì nữa! Đi ngủ được không?”
Bạch Hạ nói xong liền lật người quay lưng về phía anh, cô thích nằm cuộn tròn ngủ, nhát thời làm cho người đàn ông phía sau cũng không thể không thay đổi tư thế, muốn ngủ cũng một chỗ với cô, hai thân thể ôm lấy nhau.
Bạch Hạ đang nỗi lên cơn buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cô vội quay người lại, có chút khó chịu: “Anh như vậy làm sao em ngủ đây?”
Hình Nhất Phàm khàn giọng bất đắc dĩ nói: “Không thể trách anh.”
Bạch Hạ đành phải nằm ngang, đôi tay trong chăn tay nhỏ, có chút bối rối không biết đặt vô đâu, chỉ vì sợ lỡ tay đặt vào nơi không nên đặt.
*Vậy thì ngủ.”
Bạch Hạ tiếp tục nhắm mắt lại.
“Bạch Hạ, có một chuyện em nên quan tâm một chút, đây là suy nghĩ cho em.”
Giọng nói trầm ấm của Hình Nhất Phàm văng vằng bên tai.
“Gì thế?”
Bạch Hạ quay đầu lại hỏi.
“Năng lực của anh! Trước hôn nhân em không xác nhận một chút, sau cưới rồi đừng có mà hối hận.”
Hình Nhất Phàm rất nghiêm túc nói.
Bạch Hạ chịu đựng cười nói: “Em không cần.”
Hình Nhất Phàm tiếp tục dỗ: “Em thật sự không muốn?
Không lấy tiền!”
Bạch Hạ cười tủm tỉm cười: “Còn muốn tính tiền sao? Bao nhiêu một đêm!”
“Người giống như anh đây, tệ gì cũng giá cao.”
Hình Nhất Phàm tự tin nói.
Bạch Hạ lập tức nghiêm túc nói: “Tất nhiên như vậy, hay em bán bạn trai đi! Một đêm tính 10 vạn, nếu như một tiếng, thì kiếm được ba triệu rồi, vậy em sẽ phát tài!”
Người đàn ông bên cạnh nào đó tức giận đến mức mặt mày u ám: “Em thử nói thêm một câu nữa xem.”
“Hình Nhất Phàm, em có thể phát tài hay không là dựa vào anh cả đấy!”
Bạch Hạ không sợ chết nói thêm một câu.