“Cậu biết không? Tôi thỉnh thoảng mới về nhà ăn cơm, bình thường đều ăn ở các nhà hàng bên ngoài. Ăn quá nhiều rồi, cũng cảm thấy ngán rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng cảm thán nói về cuộc sống của mình.
“Về sau em có thể đến nhà tôi ăn cơm.” Lam Thiên Thần lên tiếng mời cô.
Hai mắt Bùi Nguyệt Hoàng sáng lên, không phải là cô muốn từ chối, mà là cô rất ngạc nhiên: “Thật sao? Cậu thật sự bằng lòng nấu cho tôi ăn sao?”
“Ừm! Em là sếp của tôi, có chuyện gì mà tôi không thể làm vì em chứ?” Lam Thiên Thần cười.
Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên thấy như vậy cũng không tệ, cô gật đầu nói: “Được, nếu cậu thực sự đến làm việc ở công ty chúng tôi, tôi tăng lương gấp ba lần cho cậu, bao gồm cả tiền ăn của tôi.”
Lam Thiên Thần không muốn bị cô đối đãi như vậy, anh lắc đầu nói: “Tôi vào làm việc ở công ty của em không phải vì tiền mà là để tích lũy kinh nghiệm. Tôi làm việc không công cho em, em cũng không cần trả tiền ăn cho tôi đâu.
Khi nào em muốn đến thì mang theo thức ăn là được.”
Bùi Nguyệt Hoàng sửng sốt: “Cậu thực sự quyết định làm việc không công cho tôi sao?”
Lam Thiên Thần nghiêm túc gật đầu: “Ừm, không cần lương.”
*Tại sao cậu lại phải làm như vậy chứ?” Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy khó hiểu.
Lam Thiên Thần nhìn thẳng vào cô, đáy mắt anh nóng rực: “Vì em.”
Bùi Nguyệt Hoàng đang ăn, nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy rất cảm động. Cô cụp mắt xuống, hốc mắt có chút ẳẩm ướt, nhưng cô chỉ cười rồi nói: “Cậu như vậy thật là ngốc.”
Lúc Bùi Nguyệt Hoàng ra khỏi nhà Lam Thiên Thần thì bầu trời trên đầu cô đã đầy sao rồi, cô mỉm cười ngắng đầu chiêm ngưỡng bầu trời đêm. Cô ngạc nhiên nghĩ, lúc trước đi làm về nhà quá mệt nên ngã đầu ngủ ngay, thức dậy thì liền lái xe đến công ty.
Nhưng lúc này cô mới nhận ra buổi về đêm thật sự rất đẹp, những thứ cô bỏ lỡ không chỉ là cảnh đêm, mà còn là cảm giác được một người đàn ông chăm sóc.
“Tôi đưa em về.” Lam Thiên Thần đứng phía sau cô nói.
“Không cần đâu, con đường nhỏ như thế này, tôi sẽ không bị lạc đâu.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn để anh đi thêm một chuyến nữa.
Lam Thiên Thần cong môi cười: “Em đẹp như vậy, lỡ như: gặp phải kẻ xấu thì sao?”
Tâm trạng vốn đã tốt của Bùi Nguyệt Hoàng càng thêm vui vẻ, cô quay đầu lại, cách một mét quan sát anh: “Anh thực sự cho rằng tôi xinh đẹp sao?”
Lam Thiên Thần nghĩ, cô nào phải chỉ xinh đẹp thôi chứ?
Cô quyền rũ đến nỗi câu mắt hồn anh đi rồi đây này.
*Ừm!” Lam Thiên Thần nghiêm túc gật đầu.
Bùi Nguyệt Hoàng bật cười: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô đẩy cửa bước ra khỏi vườn nhà anh, Lam Thiên Thần đi theo sau hộ tống cô suốt quãng đường, đến nơi, anh không vào sân nhà cô.
*Ngủ ngon.” Giọng anh trầm thấp nói.
Bùi Nguyệt Hoàng cách cánh cổng, nhìn người đàn ông đang bị nhốt bên ngoài, cảm thấy có chút đáng thương, cô mỉm cười nói: “Ngủ ngon!”
“Ngày mai gặp!” Lam Thiên Thần vừa nói vừa nhìn cô chăm chú, anh đi lùi về sau như thể không nỡ rời đi.
“Ngày mai gặp lại.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, mang theo nụ cười trên môi, quay lưng lại đi vào phòng khách.
Cảnh này cũng chỉ ra rằng Bùi Nguyệt Hoàng trong phương diện tình cảm vô cùng nhanh gọn, thoải mái. Lam Thiên Thần vẫn luôn nhìn theo cô bước vào phòng khách đèn đuốc sáng trưng mới quay đầu đi về nhà.
Tâm trạng anh cũng rất tốt, tối nay trải qua cùng cô rất vui vẻ, anh nghĩ, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, anh cũng không vội.
Bùi Nguyệt Hoàng vừa bước vào nhà thì bỗng bước nhanh lên cầu thang xoắn óc, lao thẳng lên ban công tầng 3. Cô dựa vào lan can, đúng lúc có thể nhìn thấy bóng người đang đi dưới ánh sao kia. Mặc dù chỉ là một cái nhìn, nhưng nó dường như cũng mang đến một kết thúc tuyệt đẹp cho tâm trạng tuyệt vời đêm nay.
Bùi Nguyệt Hoàng đưa tay vén mái tóc dài của mình lên, không tự chủ được bật cười, sao cô lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy chứ?
Nhưng cô thật sự đã làm như vậy, hành động giống như một cô thiếu nữ mới biết yêu.