Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2003



Điều này khiến cho một anh chàng đẹp trai nào đó phía sau có tâm trạng bị bỏ rơi, thậm chí còn cảm thấy đau lòng vì bị Bạch Hạ vô tình bỏ bê.

 

Vào một khoảnh khắc nào đó, cuối cùng Bạch Hạ cũng nghĩ đến Hình Nhất Phàm đang ngồi sau mình cô quay đầu lại, cười hỏi: “Sao anh không nói?”

 

“Anh có hiểu hai người đang nói cái gì đâu.”

 

Hình Nhất Phàm trằm thấp trả lời một câu.

 

Bạch Hạ cũng bừng tỉnh đại ngộ, cười lên: “Nozawa mới tới đây, mọi chuyện đều rất tò mò, em muốn giải thích cho cậu ấy hiểu, cậu ấy là bạn thân nhất của em ở nước K.”

 

Hình Nhất Phàm không khỏi chẹn họng một chút, bạn thân nhất là bạn gì?

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên rất muốn lập tức tra tất cả các tư liệu về Nozawa.

 

Lúc này, Nozawa không nhịn được quay đầu nhìn Hình Nhất Phàm, nhìn anh đang uễể oải ngồi ở băng ghế sau, lập tức tò mò hỏi: “Bạch Hạ, bạn trai của cậu có phải là người mẫu không?”

 

Bạch Hạ cười tủm tỉm cười: “Anh ấy không phải là người mẫu, anh ấy là luật sư.”

 

“Wow, anh ấy thật tuyệt, mình ngưỡng mộ luật sư.”

 

Nozawa kinh hỉ nói, đối với đất nước của họ, luật sư là một cái trình độ khá khoa trương.

 

Hình Nhất Phàm ở ghế sau lắng nghe tiếng cười không ngớt của Nozawa lại nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của Bạch Hạ, anh không khỏi cảm thấy ghen tị và bùng cháy, anh cảm thấy kể từ khi ở bên nhau anh chưa làm cô cười vui vẻ như vậy. Nozawa đào đâu ra năng lực đó vậy?

 

Cuối cùng, xe của Bạch Hạ cũng lái vào bãi đậu xe của một nhà hàng, ngay khi xe dừng lại, Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước xuống ngay, chiếc xe nhỏ này của Bạch Hạ đối với chân dài của anh mà nói, thật sự trở ngại.

 

“Cảm ơn anh đã mời bạn em đi ăn.”

 

Bạch Hạ quay đầu lại, ngọt ngào cảm ơn.

 

Hình Nhất Phàm nhìn nụ cười của cô, không nhịn được mỉm cười cúi xuống hôn cô nói: “Vậy thì tối nay phải cảm ơn cho tốt vào.”

 

Nụ cười của Bạch Hạ trực tiếp bị anh làm cho cứng đờ, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Đừng có như vậy mà, bạn em còn đang ở đây đó.”

 

“Cậu ta đâu có nghe hiểu đâu.”

 

Hình Nhất Phàm đối với Nozawa phảng phất mang theo một loại địch ý.

 

Bạch Hạ nghe vậy lập tức vươn tay an ủi: “Đừng làm thế này! Nozawa ở nước K giúp em rất nhiều, là bạn tốt nhất của em đó, em muốn anh cũng tôn trọng cậu ấy.”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong, anh lập tức mở miệng cười nói: “Được rôi.”

 

Nozawa hiếu kỳ đứng ở một bên nghe một hồi, Bạch Hạ nói với anh: “Đi thôi! Đi lên đi.”

 

Nozawa lập tức gật đầu cười, Bạch Hạ cũng rời bỏ Hình Nhất Phàm, cùng anh sóng vai vào nhà hàng, trong mắt người ngoài, họ dường như đã trở thành một cặp.

 

Điều này làm Hình Nhất Phàm cảm thấy trong lòng rất khó chịu, từ nhỏ đến lớn anh ít khi bị bỏ lại như thế này.

 

Anh lười biếng đút tay vào túi quần, và nhìn chằm chằm vào lưng Nozawa với ánh mắt không máy thiện cảm.

 

Bạch Hạ đang giải thích điều gì đó với Nozawa, khi bước vào thang máy, Nozawa dường như cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình phía sau, khi quay lại thì Hình Nhất Phàm đã nhìn đi chỗ khác.

 

Cho dù không thích Nozawa nhưng vì mặt mũi của Bạch Hạ, anh cũng không thể biểu hiện ra ngoài, lỡ may Bạch Hạ vì thế mà tức giận, anh sẽ thua thiệt.

 

Thang máy dẫn thẳng lên phong ăn, Nozawa thật sự rất vinh hạnh có thể thưởng thức đãi ngộ của một nhà hàng cao cấp như vậy, cậu vẫn tò mò với mọi thứ, lúc nãy cậu và Bạch Hạ còn đang nói chuyện phiếm, cho nên, một người không hiểu tiếng nước K, lại chẳng thể chen lời vào, Hình Nhất Phàm khỏi nói cũng biết có bao nhiêu phiền muộn.

 

Khi gọi đồ ăn, Bạch Hạ biết Nozawa luôn muốn ăn thứ gì đó, vì vậy cô đã gọi món đó cho cậu, nhưng cô quyết định hai hôm nữa đưa Nozawa đi ăn những món lề đường không có trong nhà hàng, để cậu có thể thưởng thức vị cay dân dã.

 

“Bạch Hạ, cậu có thể nói chuyện phiếm với bạn trai của mình! Chúng ta đã để anh ấy ở ngoài cuộc trò chuyện nãy giờ rồi.”

 

Nozawa cũng nhận thấy hoàn cảnh của Hình Nhất Phàm, có chút đồng tình với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.