Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2102



Tim Bạch Hạ không khỏi thịch lên một cái, quả thực ngày hôm nay cô đã sạch trơn cả rồi, nhưng mà cô vẫn muốn dời lùi một chút, bởi vì thân thể cô bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn!

 

“Không, hôm nay mới là ngày thứ sáu thôi.” Bạch Hạ vặn lại.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi nghiền răng gõ đầu cô: “Em còn muốn lừa anh àI”

 

Bạch Hạ không khỏi “4” lên một tiếng, cô ôm đầu, có chút không nói nên lời, anh vậy còn nhớ ngày luôn cơ đáy!

 

Làm sao mà Hình Nhất Phàm không nhớ được kia chứ?

 

Anh đã nhịn từ ngày này sang ngày khác, có thể nhịn đến bây giờ chứng tỏ khả năng tự chủ của anh xem như cũng đã rất đáng kinh ngạc.

 

“Ngày mốt đi, ngày mốt chúng ta dọn đến nhà của anh đã rồi tính sau.” Bạch Hạ nói với anh.

 

Hình Nhất Phàm nheo mát: “Tại sao không phải ở đây?”

 

Bạch Hạ phòng má nói: “Anh nhịn lâu như vậy rồi, nhịn thêm hai ngày nữa đối với anh cũng đâu có khó chứ!”

 

Hình Nhất Phàm thấy cô tỏ vẻ đáng thương như vậy, anh bực bội nói: “Được thôi! Em bắt anh nhịn càng lâu thì đến lúc đó anh sẽ càng không khách sáo với em đâu.”

 

Bạch Hạ không khỏi trừng to mắt: “Anh phải nhẹ nhàng chút.”

 

Hình Nhất Phàm phì cười, anh cũng không muốn doạ cô sợ chạy mát: “Ừm, chồng em sẽ rất nhẹ nhàng.”

 

Bạch Hạ ngượng đến đỏ chín mặt, giữa thanh thiên bạch nhật lại ngồi đây nói loại chuyện này với anh, thật đáng xấu hồ mà.

 

Lam Thiên Thần cũng đã quay trở lại đại sảnh tập đoàn Bùi thị, các nhân viên đi qua nhìn thấy anh, đều rất tự giác chào hỏi anh: “Phó tổng Lam, buổi chiều tốt lành.”

 

Lam Thiên Thần gật đầu cười đáp lại, rồi đi về phía thang máy, mặc dù đã một ngày không gặp nhưng trong lòng anh vẫn luôn nghĩ về Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Lam Thiên Thần vừa vào đến văn phòng thì nhìn thầy Hứa Mẫn đang thu dọn tài liệu.

 

“Nguyệt Hoàng đâu rồi?”

 

“Bùi tổng đi gặp khách hàng rồi!”

 

“Khách hàng nào?”

 

“Là người của của tập đoàn Hoàng Thăng!” Lam Thiên Thần lập tức hiếp mắt, bước về phía phòng tiếp khách.

 

Bên trong một hội trường, anh đứng trước cửa sổ nhìn về phía chiếc ghế chủ tọa, dáng vẻ khi đàm phán của người phụ nữ của anh trông thật quyến rũ, đuôi t cô lộ rõ khí chất mạnh mẽ của cô. Cho dù ngồi đối diện cô là hai người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, nhưng trước mặt cô, bọn họ cũng không dám không tôn trọng cô.

 

Khí chất một người phụ nữ mạnh mẽ của Bùi Nguyệt Hoàng được bộc lộ một cách rất tự nhiên, người phụ nữ có bản lĩnh không thua kém cánh mày râu này, đến đàn ông cũng phải cảm thấy xấu hổ trước cô. Ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyệt Hoàng vô tình lướt đến người đàn ông ngoài cửa sổ, lúc này, ánh mắt cô chợt lộ ra vẻ vui mừng của một cô thiếu nữ, khí chất toàn thân cô hoàn toàn thay đổi, trở nên rất phong tình.

 

Cô làm một động tác ra hiệu kết thúc với khách hàng đối diện: “Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, lần kế tiếp tôi sẽ tự mình tới quý công ty ký hợp đồng.”

 

“Cảm ơn sự công nhận của Bùi tổng, chúng tôi rất hoan nghênh cô đến thăm.”

 

Hai vị khách nói xong, đứng dậy bắt tay với cô, Bùi Nguyệt Hoàng đưa tay ra dấu “mời”, mời bọn họ đi ra.

 

Hai vị khách nhân đi ra ngoài, chào hỏi Bùi Nguyệt Hoàng một chút, liền rời đi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười khẽ vuốt mái tóc dài của mình, bộ quần áo cô mặc trên người làm hiện rõ sự gợi cảm của một người phụ nữ.

 

Lam Thiên Thần lập tức mở rộng vòng tay vững chắc, ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn một cái lên gương mặt kiều diễm của cô.

 

“Về phòng làm việc đã!” Bùi Nguyệt Hoàng dứt lời, tự mình đi trước về phía phòng làm việc.

 

Lam Thiên Thần hiểu ngay ý của cô, anh nhếch môi cười khẽ, không thể che giấu được niềm vui sướng, anh bước nhanh đuổi theo.

 

Vừa vào phòng làm việc, Bùi Nguyệt Hoàng ném báo cáo trong tay xuống ghế sofa ở bên cạnh, xoay người lại lần nữa nhiệt tình nhào vào lòng anh, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh, cô cười hỏi: “Anh thắng kiện chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.