Ngay lúc này, từ phía cầu thang truyền đến tiếng nói non nớt của một cô bé: “Dì Hân Vy, cháu rất thích chiếc vương miện mà dì tặng cho cháu!”
Chỉ nhìn thấy, một cô gái mặc chiếc váy jean dắt tay một cô bé xinh xắn đi xuống lầu. Tắt cả mọi người trên sô pha đều nhìn sang, Bạch Hạ không khỏi tò mò quan sát cô gái đang dắt tay cô bé nhỏ. Gien nhà họ Tưởng thật tốt, không phải tuần nam thì cũng là mỹ nữ!
Chỉ nhìn thấy cô gái đang dắt tay đứa bé, tuổi trạc đôi mươi, khuôn mặt xinh xắn hình trái xoan, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt cong cong đẹp như trăng lưỡi liềm, môi cong lên đầy ý cười, cảm giác có chút nghịch ngợm bướng bỉnh.
Hình Nhất Phàm không khỏi cảm thán: “Nhớ lần trước gặp, con bé cũng chỉ mới lớn chút xíu này! Sao chớp mắt đã nhận không ra nữa rồi?”
“Không phải lúc đó con cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi sao?” Tưởng Lam cười đáp.
Tưởng Hân Vy cười mỉm bước đến, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Hình Nhất Phàm: “Đây là anh Nhất Phàm ạ?”
“Đúng vậy, đây là anh Nhất Phàm của con đấy, không nhận ra à?”
Tưởng Hân Vy không nhịn được che miệng cười: “Trong trí nhớ của con, con chỉ nhớ anh Nhất Phàm dẫn con đi hái đào ở trước cổng nhà, lúc đó anh ấy mới chỉ mười mắy tuổi thôi!”
“Đúng rồi đấy! Cây đào đó được trồng trước cửa nhà bà ngoại. Vì hái cho em máy trái đào, dỗ em vui mà anh bị ong chích mấy nhát.” Hình Nhất Phàm lập tức nhớ lại chuyện vui thời thơ ấu.
Bạch Hạ không khỏi tưởng tượng ra cảnh Hình Nhất Phàm bị ong chích, thầm nghĩ, chích ở chỗ nào của anh?
Chắc không phải là khuôn mặt đẹp trai của anh đầy chứ?
Lần đó con doạ mẹ hét hồn.” Tưởng Lam cười nói.
“Đó là vì cô nhóc này khóc nháo một hai đòi con phải leo lên cây hái. Dù cho thân thủ con có tốt đến mấy, cũng không ngờ rằng trên cây lại có một tổ ong, đám ong vây lại chích con.” Hình Nhất Phàm nhắc đến chuyện xấu lúc nhỏ, quanh đi quần lại cũng chỉ có vài chuyện, bởi vì từ lúc nhỏ anh đã có khí chất của nam thần, chưa bao giờ làm chuyện không hợp với khí chất của mình, nhưng máy ngày đó là ngày giỗ năm thứ hai của bà ngoại, anh và Hình Nhất Nặc theo ba mẹ đi sang đó, Hình Nhất Nặc theo mẹ lên núi, còn anh ở lại chăm sóc cho Tưởng Hân Vy lúc đó chỉ mới tám tuổi, vậy nên mới xảy ra loại chuyện này.
“Đây hẳn là chị dâu của em nhỉ?” Tưởng Hân Vy thân thiết nhìn về phía Bạch Hạ.
Bạch Hạ cười với cô: “Chào em.”
Tưởng Lam nói: “Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.”
*Để chị phụ em.” Tưởng phu nhân lập tức đứng dậy, Tưởng Thiên Thăng nói: “Tôi đi nghỉ trước một chút, tôi hơi mệt.”
“Nhất Phàm, con và Bạch Hạ chăm sóc Hân Vy với Vũ Điềm nha!”
“Cô ơi, cháu nhớ cô lắm ấy!” Tiểu Vũ Điềm nắm lấy tay Bạch Hạ: “Khi nào cháu có thể qua ở với cô và chú vậy dị: chương 1183: tiện:Lễt9ủs kep,Ƒhiện thần, Đấn Bồl4o Bạch Hạ mỉm cười: “Lúc nào cháu muốn sang chơi đều được cải!”
“Vậy thì khi nào chú với cô sinh cho cháu một em trai em gái vậy ạ?” Không biêt cô nhóc nghe ai nói, nghiêm túc thúc dục.
Tưởng Lam sững sờ, người mẹ chồng là bà đây còn chưa dục bọn họ sinh con, đứa nhỏ này lại đi trước bà một bước hỏi về việc này rồi.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ không khỏi bị đứa nhỏ đáng yêu này chọc cười.
“Được, chú và cô sẽ bàn bạc, xem khi nào thì sinh em gái cho cháu chơi cùng nha.” Hình Nhất Phàm án nhẹ lên mũi cô bé.
“Cháu muốn em trai cơ.” Cô nhóc bĩu môi nói.
Câu nói này chọc cho mọi người cười phá cả lên, Hình Nhất Phàm chỉ đành nói: “Cái này chú với cô không tự quyết định được. Đến lúc đó, cháu sẽ biết ngay là em trai hay em gái mà.”
Tưởng Hân Vy dắt tay cô nhóc đi ra bãi cỏ bên ngoài chơi, Bạch Hạ đứng dậy muốn đi phụ Tưởng Lam làm bữa trưa nhưng lại bị Tưởng Lam cản lại, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.
Hình Nhất Phàm đưa cô về phòng nghỉ một lúc.
Vừa vào phòng, Bạch Hạ không khỏi tò mò hỏi: “Lúc nhỏ anh từng bị ong đốt à? Đốt ở đâu vậy anh?”
Hình Nhất Phàm vòng tay ôm lấy eo cô, nhìn thấy vẻ mặt chương 1988: #ệs£ 02 tpoiiôa ĐồnĐấnBBtáo rõ ràng là đang nhịn cười của cô, anh xấu tính véo eo cô một cái: “Em cười anh đấy à?”
“Có đâu! Em chỉ muốn biết trên mặt anh có thêm vài cái nốt sưng thì như thế nào thôi.” Bạch Hạ vừa nói, vừa thích thú cười khúc khích.
Hình Nhất Phàm biết ngay là cô muốn xem trò cười của anh mà, anh lập tức ân cô vào trong lòng trêu chọc.