Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2225



Chương 2225:

 

Cô cháu gái Hình Nhất Nặc xuất hiện, néu Tưởng San để lại toàn bộ sản nghiệp cho Bạch Hạ thì quả thực không phù hợp.

 

Cho nên, Tưởng San hiểu rằng yêu cầu bọn họ kế nghiệp là chuyện không khả quan. Tưởng Hân Vy cũng có quan hệ máu mủ với bà, bà hy vọng sau này Tưởng Hân Vy có thể tiếp quản sự nghiệp của bà, để sự nghiệp của bà mãi mãi tỏa sáng theo thời gian.

 

Còn những đứa cháu kia cho dù có bồi dưỡng thì cũng có dã tâm riêng của mình. Hiện giờ, bọn họ chăm sóc bà cũng chỉ vì bọn họ còn cần tới bà. Sau này, bọn họ đi hay ở, bà cũng không quyết định được.

 

“Cảm ơn cô đã cho cháu cơ hội này, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập thật tốt.” Tưởng Hân Vy thật sự rất kích động, cũng rất hưng phần. Có được cơ hội này là mơ ước của biết bao nhiêu sinh viên vừa tốt nghiệp trường thiết kế.

 

“Lần này cô không tới đó là vì cô tin tưởng, các học trò của cô sẽ không khiến cô phải thất vọng.” Lần này Tưởng San để các học trò của mình tự mình tổ chức chương trình, bà cũng chẳng còn sức mà tham gia chương trình lần này nữa.

 

Ánh mắt của Tưởng Hân Vy đầy vẻ ngưỡng mộ.

 

Tưởng San nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ước mơ của Tưởng Hân Vy, như thể nhìn thấy chính mình thời còn trẻ.

 

Nhắc tới chuyện này, đúng là gương mặt của Tưởng Hân Vy cũng có vài phần giống bà khi còn trẻ!

 

Tưởng San biết, Tưởng Hân Vy cần có thêm rất nhiều kinh nghiệm nữa. Trong cái ngành này, không chỉ cần thiên phú và cố gắng, mà còn phải có tâm lý vững vàng. Bởi vì trong ngành có rất nhiều sự cạnh tranh, trở ngại, âm mưu quỷ kế khó đề phòng nỗi.

 

Những điều này Tưởng Hân Vy chỉ có thể tự học được trên con đường trưởng thành của mình, Tưởng San không thể nói cho Tưởng Hân Vy biết ngay được nếu không Tưởng Hân Vy sẽ rất áp lực.

 

“Đi làm việc đi! Có thể tuần sau cháu đã phải bắt đầu rồi đấy, cháu cầm lấy mà nghiên cứu.” Tưởng San mỉm cười nó.

 

Tưởng Hân Vy gật đầu rồi ôm tài liệu ra khỏi phòng làm việc. Chuyện Tưởng Hân Vy được Tưởng San nâng đỡ.

 

cũng âm thầm được lan truyền.

 

Bảy giờ rưỡi tối, Hình Nhát Phàm và Bạch Hạ tới sân bay.

 

Hai người đi bằng lối đi riêng dành cho khách quý, lên máy bay tư nhân, chờ cất cánh.

 

Vừa nhận được thông báo cất cánh, Hình Nhất Phàm liền giúp Bạch Hạ cài dây an toàn, dỗ dành tâm trạng hào hứng của cô: “Chuyến bay dài mười một tiếng đồng hồ mà em vẫn có thể hào hứng như vậy sao? Em không cảm thấy buồn chán ư?”

 

“Có anh ở đây, em không chán!” Bạch Hạ nhìn anh, Hình Nhất Phàm luôn biết cách trêu chọc cô.

 

Hình Nhất Phàm xoa gáy Bạch Hạ rồi hôn lên má cô một cái: “Được, chồng dỗ em nhé.”

 

Bốn nữ tiếp viên hàng không trên máy bay thỉnh thoảng lại đi qua khiến Bạch Hạ thì thầm trách móc: “Không được làm bậy ở đây!”

 

Hình Nhất Phàm bật cười: “Ý của em là, sau khi máy bay hạ cánh, về tới khách sạn thì có thể làm bậy rồi sao?”

 

Bạch Hạ không nói gì mà chỉ nhìn anh, trong đầu không khỏi xuất hiện suy nghĩ, có Hình Nhất Phàm ở bên cạnh, liệu cô có phải mệt mỏi suốt chuyến đi này không đây?

 

Bạch Hạ không dám tưởng tượng nữa, nhưng cô biết mình sẽ mệt chết cho mà xem.

 

Máy bay chạy trên đường băng, cất cánh.

 

Khi máy bay bắt đầu cát cánh, Bạch Hạ đột nhiên hoảng loạn ôm lấy Hình Nhất Phàm. Anh dùng một tay ôm cô, tay còn lại nắm tay cô an ủi: “Đừng sợ, máy bay rất an toàn.”

 

Bạch Hạ vẫn có chút sốt ruột, nhưng khi máy bay ổn định thì cô cũng bình tĩnh lại.

 

Chuyến bay suốt đêm, Bạch Hạ xem phim hoạt hình để giết thời gian, Hình Nhất Phàm cũng xem cùng cô.

 

Nữ tiếp viên hàng không quấy rầy bọn họ, thỉnh thoảng mới tới hỏi xem bọn họ muốn uống gì.

 

Bắt giác trời đã sắp sáng, Bạch Hạ buồn ngủ, tắt phim hoạt hình rồi dựa vào vai Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm ôm cô lại, dịu dàng nói: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi!”

 

“Anh cũng ngủ đi!” Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm.

 

“Anh vẫn chưa buồn ngủ.” Quả thực Hình Nhất Phàm chưa buồn ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.