Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2229



Đây chính là cây đuốc khiến lửa giận trong lòng Lam Thiên Thần bóc lên, hai kẻ đó đúng là tự tìm đường chết mà.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng cảm thấy buồn nôn, cô trừng mắt nhìn bọn họ, Lam Thiên Thần nói với cô: “Chạy đi, em có thể gọi bảo vệ tới đây mà.”

 

Đây là lý do tốt nhất để khiến Bùi Nguyệt Hoàng rời khỏi đây, cô gật đầu: “Ừm, em sẽ tới chỗ bảo vệ, anh cẩn thận một chút, em lập tức gọi bảo vệ tới.” Lam Thiên Thần gật đầu, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, siết chặt nắm đắm. Dù sao thì người phương Tây vốn đã coi thường người châu Á, thấy anh bước tới, anh tự cho là mình có ưu thế về vóc dáng hơn.

 

“Nguyệt Hoàng, đi đi!” Lam Thiên Thần khẽ nói, sau đó bất ngờ đá người đàn ông kia một cước.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhân cơ hội nhanh chóng chạy về phía khách sạn.

 

Hai người đàn ông kia bị bất ngờ, mặc dù người bỏ chạy là phụ nữ, nhưng mục tiêu của bọn họ vẫn là chiếc đồng hồ đeo tay của Lam Thiên Thần, thứ có giá trị cao.

 

“Lên, cướp lấy đồng hồ của anh ta.” Một người đàn ông vội vàng hét lên.

 

Người đàn ông bị Lam Thiên Thần đá một cước lập tức nhào tới. Lam Thiên Thần nghiêng người tránh qua, anh vồ phải không khí. anh vừa quay đầu lại chuẩn bị ra đòn tiếp thì đã bị Lam Thiên Thần đánh vào cằm một cú, hét thảm rồi ngã ngửa ra phía sau.

 

Người đàn ông còn lại thấy đồng bọn của mình bị Lam Thiên Thần đánh ngã hai lần, liền gào lên rồi vung tay lên.

 

Lam Thiên Thần nhanh nhẹn tránh được. So với hai kẻ chỉ biết đánh bừa này, tốc độ của Lam Thiên Thần nhanh hơn, đòn đánh cũng hiểm hơn hẳn.

 

Đến lúc này hai người đàn ông kia mới nhận ra bọn họ đã coi thường cậu thanh niên trẻ tuổi này rồi. Ban đầu còn tưởng rằng chỉ là thiếu gia con nhà giàu châu Á, không ngờ lại đánh đắm tốt như thế. Bọn họ muốn cướp đồng hồ của Lam Thiên Thần nhưng lại bị Lam Thiên Thần đánh ngã. Trước đây anh và Hình Nhất Phàm không có sở thích gì khác, chỉ thích tập võ, đấu kiếm.

 

Vì vậy, hai người đàn ông này vốn không phải đối thủ của Lam Thiên Thản.

 

Nhưng bọn họ lại biết mấy trò khôn vặt, biết Lam Thiên Thần rất quan tâm tới Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Hắn liền chỉ về phía khác: “Người phụ nữ kia quay lại rồi.”

 

Lam Thiên Thần liền lo lắng quay đầu lại nhìn, anh liền bị người đàn ông ở phía sau đánh lén vào lưng.

 

Thấy Bùi Nguyệt Hoàng vẫn chưa quay lại, Lam Thiên Thần nổi giận, xoay người đạp mấy cước đá hai người đàn ông kia ngã xuống đắt, giơ tay lên đầu tỏ ý đầu hàng.

 

Một lát sau, Bùi Nguyệt Hoàng nhanh chóng đưa bốn bảo vệ chạy tới. Hai người đàn ông kia thấy vậy không khỏi sợ: hãi, liền bỏ chạy thục mạng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lo lắng đi tới, nhìn kỹ khuôn mặt Lam Thiên Thần: “Anh không bị thương chứ? Có bị thương ở đâu không?”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không sao! Bình an vô sự.”

 

Mặc dù vừa rồi anh bị đánh lén trúng lưng, có chút đau đớn nhưng đối với anh thì chuyện này cũng không đáng lo.

 

“Anh làm em sợ muốn chết.” Bùi Nguyệt Hoàng ôm chặt Lam Thiên Thần: “Tiền có quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng đâu!”

 

“Em mới là quan trọng nhất.” Lam Thiên Thần xoa đầu cô: “Đồ em tặng cũng rất quan trọng.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không biết phải nói sao. Lần trước khi tặng đồng hồ cho anh, cô chọn chiếc đồng hồ rất tốt, rất đắt tiền. Không ngờ đồ cô tặng lại khiến hai người gặp nguy hiểm.

 

“Chúng ta về thôi!” Lam Thiên Thần ôm cô vào lòng, cảm ơn bảo vệ một tiếng rồi vào khách sạn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vẫn có chút không yên tâm, vừa về tới phòng cô liền cởi áo sơ mi của anh ra kiểm tra.

 

Lam Thiên Thần thấy vậy, ánh mắt liền trở nên mờ ám: “Em chủ động vậy sao?”

 

“Anh nghĩ gì vậy, mau cởi áo ra em xem một chút, em không yên tâm.” Bùi Nguyệt Hoàng nói.

 

Lam Thiên Thần đành phải cởi áo ra. Bùi Nguyệt Hoàng kiểm tra một chút thì phát hiện trên lưng anh có một vết bằm đỏ lên: “Chỗ này đỏ lên rồi, có phải anh bị đánh trúng không?”

 

“Ừm, không cần thận bị hai tên khốn kia đánh lén một cú.”

 

Lam Thiên Thần thành thật thừa nhận.

 

“Anh đi tắm đi, em bôi thuốc cho anh.”

 

“Chút vét thương nhỏ này thì không sao đâu.”

 

“Không được, phải bôi thuốc.” Bùi Nguyệt Hoàng không yên tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.