Tưởng Hân Vy ngắng đầu lên, Lữ Trân cũng vội vàng đưa tập tài liệu của mình cho cô: “Phải đấy! Giúp tụi chị đi!
Ngày mai tụi chị còn phải bận rộn cả ngày ở buổi biểu diễn!”
Tưởng Hân Vy nhìn tập tài liệu kia, mặc dù hai mắt cô cũng cay xè nhưng vẫn gật đầu: “Để ở đó đi! Lát nữa em làm giúp hai chị.”
“Thật cảm ơn em quá, Hân Vy. Em vừa đáng yêu lại xinh đẹp, làm việc cũng rất giỏi!” Lữ Trân liền tán thưởng.
Cô ta kéo La Ngải Mỹ đi ra ngoài, vừa ra tới hành lang, hai người liền nhìn nhau cười trộm.
“Đi thôi, về phòng đắp mặt nạ thư giãn nào. Ngày mai chúng ta phải thật xinh đẹp xuất hiện ở buổi biểu diễn.”
“Tất nhiên rồi, nghe nói những tầng lớp thượng lưu trên toàn thế giới sẽ tới tham gia buổi biểu diễn lần này, nói không ngừng vương tử bạch mã của chúng ta cũng tới đầy!”
“Ôi, thật hy vọng tôi có thể gặp lại người đàn ông lần trước khiến tôi động lòng!”
Hai người về phòng nghỉ ngơi, để lại một mình Tưởng Hân Vy ở lại làm việc. Công việc này dễ gây mỏi mắt, lại đòi hỏi phải thật cẩn thận. Xem ra đêm nay cô đừng nghĩ tới chuyện được ngủ rồi.
Trên du thuyền, vũ hội mặt nạ cũng đã bắt đầu. Hình Nhất Phàm nắm tay Bạch Hạ tới tầng tổ chức vũ hội. Thì ra buồi vũ hội tối hôm nay cũng có yêu cầu với khách mời, chỉ những người thuê phòng trên du thuyền mới được tham gia. Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ nhận mặt nạ trước khi vào phòng vũ hội.
Bạch Hạ đeo mặt nạ hồ ly màu hồng nhạt, Hình Nhất Phàm đeo mặt nạ màu đen. Đeo xong, hai người nắm tay bước vào phòng khiêu vũ. Trong phòng, tiếng nhạc du dương, bầu không khí rất lãng mạn. Dưới ánh đèn mờ, có thể nhìn thấy một vằng trăng lớn ngoài cửa sổ. Khiêu vũ dưới ánh trăng quả thực rất lãng mạn.
Bạch Hạ mặc váy dạ hội ngắn màu hồng nhạt. Mỗi khi cô quay người, tà váy khẽ lay động như một đám mây đang trôi, mái tóc dài phất phơ trong gió, gương mặt xinh đẹp khiến Hình Nhất Phàm không khỏi rung động.
Hai người khiêu vũ một hồi, di chuyển tới góc tối. Hơi thở.
của Bạch Hạ có chút gấp gáp, cô ngắng đầu nhìn Hình Nhất Phàm. Qua chiếc mặt nạ, ánh mắt mê hoặc của anh nhìn cô, Bạch Hạ hiểu được tâm tư trong lòng anh.
Mặc dù bên cạnh hai người có rất nhiều cặp đôi nước ngoài đang hôn nhau nhưng Bạch Hạ vẫn có chút xấu hỏ.
Bàn tay của Hình Nhất Phàm đang đặt sau gáy cô khẽ kéo.
cô lại.
Bạch Hạ nhắm mắt lại, nhón chân lên một chút lãng mạn hôn anh.
Vũ hội kéo dài tới mười giờ rưỡi tối, Bạch Hạ cũng thám mệt. Hình Nhất Phàm đưa cô lên boong tàu nghỉ ngơi. Đột nhiên Bạch Hạ che ngực nôn khan.
Hình Nhất Phàm lập tức cúi xuống nhìn cô: “Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Bạch Hạ không biết phải làm sao, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn. Bạch Hạ nắm chặt tay Hình Nhất Phàm nói: “Chúng ta về phòng thôi!”
Hình Nhất Phàm liền bế cô đi về phòng. Vừa vào phòng, Bạch Hạ đã chạy vào phòng tắm. Hình Nhất Phàm lo lắng đi theo cô: “Hạ Hạ, em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Không sao… em buồn nôn… nhưng lại không nôn được.”
Bạch Hạ cũng rất khó chịu, không biết tại sao lại như vậy.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm đột nhiên cứng lại. Anh nhớ tới một chuyện, lần đầu tiên của hai người, anh không kịp chuẩn bị nên không dùng biện pháp tránh thai. Tính đến bây giờ có lẽ cũng được một tháng rưỡi rồi.
Chẳng lẽ ngay lần đầu tiên, anh đã làm cô mang thai rồi sao?
Lúc Bạch Hạ ra ngoài, hai mắt ngắn nước, sắc mặt tái nhợt, cô che miệng, có vẻ vẫn đang rất khó chịu.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có… em chỉ buồn nôn thôi, chắc chắn là say tàu rồi.” Mặc dù Bạch Hạ rất thích bầu không khí trên du thuyền nhưng khi sóng to đánh tới, cô vẫn bị chóng mặt.
Hình Nhất Phàm đỡ cô ngồi xuống sô pha, xót xa nhìn cô.
Anh giúp cô vén tóc ra sau tai rồi dịu dàng hỏi: “Em còn nhớ ngày tới tháng của em không?” Bạch Hạ trừng mắt nhìn Hình Nhất Phàm, sau đó đột nhiên mắt cô mở lớn, bắt đầu tính nhằm một chút. Thường thì ngày mùng năm hàng tháng cô sẽ tới tháng, nhưng bây giờ đã quá một tháng rồi. Gần đây bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hai người còn đang đi hưởng trăng mật nên cô quên mắt chuyện này.
“Có bị chậm không?” Hình Nhất Phàm hỏi.