Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2294



Tưởng Hân Vy cảm thấy vui vẻ ấm áp, có một loại sủng ái hạnh phúc, cô khẽ chớp đôi mắt. Gương mặt xinh đẹp này.

 

làm người đàn ông không nhịn được cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô. Sau đó lại cảm thấy đôi mắt của cô cũng cực kỳ đáng yêu, anh lại hôn lên mí mắt cô. Tưởng Hân Vy cảm nhận được tình yêu mà người đàn ông này dành cho cô, không có sự thô lỗ cùng tính chiếm giữ của nam và nữ.

 

“Anh cũng ngủ sớm một chút.” Tưởng Hân Vy nhẹ giọng nói.

 

“Ừ! Anh cũng đi ngủ!”

 

Hạng Kình Hạo cong môi cười, bất quá đêm nay đừng hòng nghĩ đến việc đi ngủ sớm, có cô ở đây làm sao anh có thể ngủ được?

 

Không lâu sau, Tưởng Hân Vy cũng chìm vào giấc ngủ, Hạng Kình Hạo khoanh tay, nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn sang người con gái đang say ngủ bên cạnh, cũng nghĩ đến những thu hoạch của lần này.

 

Thành phó A, sáng sớm.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần vừa trỏ về công ty, tìm của ba Bùi không quá tốt, cho nên ông không thể gánh quá nhiều công việc áp lực. Công ty Bùi Nguyệt Hoàng cũng trong trạng thái ổn định, cho nên ba Bùi cũng rất thoải mái ứng phó một tháng qua.

 

Nhân viên tập đoàn Bùi thị ai cũng nhận được bánh kẹo cưới của ông chủ cùng bà chủ. Nhưng mỗi ngày luôn phải nhìn thấy hai vị này rải đường khắp nơi, điều này lại làm hội cẩu độc thân hâm mộ không thôi.

 

Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng đang ở trong văn phòng, Lam Thiên Thần đã đi họp, Hứa Mẫn mang vào cho cô một ly cà phê sáng thêm ngọt.

 

“Chị không uống cà phê, đổi thành trà đi!” Bùi Nguyệt Hoàng cự tuyệt nói.

 

Hứa Mẫn vừa nghe lập tức kinh hỉ hỏi: “Bùi tổng, không phải là chị có rồi chứ?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngần ra, gương mặt xinh đẹp thoáng có chút mất mác, cô lắc đầu: “Vẫn chưa có! Chị chỉ là cai cà phê thôi!”

 

Hứa Mẫn lập tức âm thầm vã miệng mình: “Thực xin lỗi, em không biết, chị đừng giận nha!”

 

“Chị giận cái gì chứ? Hôn sự của hai người cũng nên chuẩn bị đi! Chị còn chờ uống rượu mừng đó!”

 

“Bọn em cũng đang chuẩn bị.” Hứa Mẫn có chút xấu hổ.

 

“Khi nào xác định thời gian tuần trăng mật nói với chị một tiếng là được.”

 

“Dạ được!”

 

“Bọn em định khi nào thì có con?” Bùi Nguyệt Hoàng ngắẳng đầu tò mò hỏi một câu.

 

“Sau khi bọn em kết hôn liền sẽ lo đến, ba mẹ hai bên cũng vội thúc giục rồi.” Hứa Mẫn đáp.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười gật đầu: “Ừ! Chúc hai người sớm sinh quý tử.”

 

“Cảm ơn Bùi tổng.” Hứa Mẫn nói xong liền ôm tài liệu rời đi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thở dài một hơi, cô chống cằm, cũng không biết trong lòng vì sao bắt đầu nôn nóng. Cô nhận được tin vui của Bạch Hạ, là sinh đôi! Một lần sinh hai cục cưng, thật quá tốt! Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến bản thân vì chuyện công ty cũng thực sự có áp lực rất lớn, điều này gây tổn hại đến thân thể cô, chẳng lẽ cô sẽ không thể có cục cưng của riêng mình sao?

 

Bùi Nguyệt Hoàng có chút luống cuống, cô hiện tại mỗi lần nghĩ đến chuyện này liền có một loại sợ hãi. Mặc dù Lam Thiên Thần vẫn luôn an ủi cô đừng nên nôn nóng, nhưng nếu đời này không thể vì anh mà sinh con, nhất định sẽ là chuyện khiến cô đau khổ nhát.

 

Biết rõ anh cũng thích trẻ con, mà cô cũng có khát vọng của riêng mình. Lần này trở về Lam gia, nhìn thấy cục cưng của anh cả và Sơ Niệm, bé đã ba tháng tuỏi, trắng trắng mập mập, cực kỳ đáng yêu.

 

Hốc mắt Bùi Nguyệt Hoàng bắt tri bất giác đã nhiễm một tầng nước mắt. Bây giờ cô rất sợ đến bệnh viện, từ sau khi bác sĩ nói những lời đó liền khiến cho lòng cô thêm khó chịu. Giống như càng chứng minh cho chuyện cô không thể có con. Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến thất thần, có người đi vào cũng không biết.

 

Chờ đến khi cô phát hiện, cô liền vội đưa tay lau đi nước mắt, không muốn để bắt kỳ ai nhìn thấy mặt yếu ớt của mình. Kể cả Lam Thiên Thần, cô không muốn anh lo lắng.

 

Nhưng mà người đi vào đúng là Lam Thiên Thần, khi anh nhìn thấy cô lau nước mắt trong lòng anh lập tức căng thẳng, anh vội bước đến: “Nguyệt Hoàng, em làm sao vậy?”

 

“Không có gì, có thể là bụi bay vào mắt thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng bối rồi giải thích.

 

Nhưng mà Lam Thiên Thần là người hiểu rõ cô nhất, anh vươn tay ôn như nắm lấy tay cô, nhìn hai hốc mắt phiếm hồng của cô, anh liền biết chuyện gì khiến cho cô phải rơi lệ: “Chúng ta đi bệnh viện được không? Mặc kệ là kết quả gì cũng không quan trọng.” Lam Thiên Thần trầm thấp khuyên nhủ.

 

Anh cũng không hy vọng cô luôn âm thầm nghĩ đến chuyện này, nếu là do nguyên nhân gì đó thì nên tra rõ, bọn họ cùng nhau đối mặt, cùng nhau chữa trị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.