Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2317



Hạng Kình Hạo là người nhạy cảm. Trí nhớ bị mắt không ảnh hưởng tới tính cách của anh. Nghe Tưởng Hân Vy nói xong, Hạng Kình Hạo liền biết cô bị ảnh hưởng bởi gia tộc của anh, Nên mới muốn trở nên ưu tú hơn nữa, để sau này xứng đôi với anh.

 

Hạng Kình Hạo chăm chú nhìn cô, nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hân Vy, em chỉ cần là chính em mà thôi!

 

Không cần phải vì anh mà thay đổi, anh không muốn em mệt mỏi.”

 

Tưởng Hân Vy ngạc nhiên, anh vẫn nhìn thấu suy nghĩ của cô sao?

 

Tưởng Hân Vy tròn mắt nhìn Hạng Kình Hạo, trả lời: “Em mong rằng em sẽ trở nên ưu tú hơn.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô vẫn kiên quyết như vậy, không nhịn được mà sờ mũi cô một cái: “Được, nghe em cả.

 

Nhưng đừng vắt vả quá.”

 

Tưởng Hân Vy rất quen thuộc với hành động này, hai mắt cô đỏ lên, cô gật đầu: “Ừm, em sẽ không để anh phải lo lắng.”

 

Bất giác, hai khuôn mặt đã kề sát nhau, ánh mắt cũng chăm chú nhìn nhau. Hình ảnh trong con ngươi phản chiếu lại là người mà mình yêu thương nhất, tình ý đan xen.

 

Dường như hai người tâm ý tương thông, đến suy nghĩ của nhau cũng chỉ nhìn là hiểu.

 

Hạng Kình Hạo dần dần ghé tới gần, Tưởng Hân Vy cũng ngoan ngoãn nghiêng đầu, hàng lông mi dài nhắm lại.

 

Thấy cô phối hợp, Hạng Kình Hạo vui mừng. Anh đặt môi mình lên môi cô, cảm giác mềm mại khiến anh không khỏi rung động, bàn tay anh đỡ lấy sau gáy cô càng chặt hơn.

 

Nụ hôn này khiến Tưởng Hân Vy đỏ mặt, cô tình nguyện.

 

Hạng Kình Hạo chưa từng làm điều cô không muốn. Nụ hôn này khiến anh rất kích động, nhưng chỉ là một nụ hôn thông thường ở các cặp tình nhân. Cô chính là điều quý giá nhất trong lòng anh.

 

Đúng lúc đó, một người giúp việc gõ cửa. Hạng Kình Hạo đứng dậy mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

 

“Đại thiếu gia, Thất gia đã về, đang ở dưới lầu. Cậu ấy muốn gặp thiếu gia.”

 

“Chú tôi về rồi sao?”

 

Hạng Kình Hạo mừng rỡ, nói với Tưởng Hân Vy: “Anh xuống dưới trước, em ở đây nghỉ ngơi đi. Tối nay anh sẽ giới thiệu em với chú ấy.”

 

“Ừm, anh đi đi!”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, chắc hẳn hai người đó có việc quan trọng cần trao đổi.

 

Hạng Kình Hạo nhanh chân bước ra ngoài rồi xuống lầu.

 

Trong sảnh, ba mẹ anh đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông phong thái điềm tĩnh, Hạng Bạc Hàn.

 

“Chú.”

 

Hạng Kình Hạo mừng rỡ đi tới, gọi chú rất tự nhiên, giống như trước đây anh cũng gọi như vậy.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn anh, vẻ mặt vui mừng: “Xem ra, ngoài mắt trí nhớ ra thì tất cả đều ổn.”

 

“Cháu vẫn khỏe! Chú đừng lo.”

 

Hạng Kình Hạo ngồi xuống bên cạnh Hạng Bạc Hàn, hỏi thăm: “Vụ án tiến triển đến đâu rồi?”

 

“Chú đã điều tra hết những nhân viên quan trọng, không hề điều tra ra kẻ đó. Người của chú vẫn đang tiếp tục điều tra, lần này chú về là để hỏi cháu sau khi tỉnh lại có điểm nào khả nghỉ hay không.”

 

Ánh mắt của Hạng Bạc Hàn nhìn Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo nhíu mày: “Khi cháu tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là chú.”

 

Hạng Bạc Hàn cũng biết không thể hỏi ra chuyện gì từ Hạng Kình Hạo, lần này Hạng Bạc Hàn quay về chủ yếu là thăm hỏi. Đồng thời, các nhân viên ở phòng thí nghiệm đều bị anh dọa run cả người rồi, anh không muốn khiến nhân viên quá lo lắng.

 

Hạng Bạc Hàn nghĩ, chuyện này không để điều tra trong thời gian ngắn, trước tiên phải thả lỏng cảnh giác để kẻ kia có cơ hội nghỉ ngơi, để lộ sơ hở.

 

“Hiện giờ người của chú đang theo dõi nơi đó, có động tĩnh gì sẽ lập tức thông báo ngay. Hiện giờ chuyện quan trọng nhát là nghiên cứu ra thuốc giải.”

 

Hạng Bạc Hàn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.