Tô Hi lại chuyển sang dòng thời gian của Đường Tư Vũ, phát hiện cô vẫn chưa cập nhật trạng thái mới, lúc trước cô chụp hình cậu con trai, nhưng bây giờ, cô ấy thực sự lười biếng, ngay cả con trai cũng không còn chụp nữa.
Thật là nhàm chán, Tô Hi lật người, cầm điện thoại lên tìm kiếm số điện thoại, cô giật mình khi nhìn thấy số của Ôn Lệ Thâm, cô cắn môi một cái, nghĩ về số tiền trong thẻ, hôm nay cô đã phân chia rõ ràng ra hết, cô chuyền tiền của mình sang một thẻ khác! Mà số tiền còn dư lại trong thẻ chính là tiền của anh ta.
“Nhất định phải trả lại cho anh ta.”
Tô Hi nghiến răng nói một cách đầy kiên định, sau đó mới can đảm bấm vào số điện thoại của Ôn Lệ Thâm.
Bấm loa ngoài, nghe tiếng kết nối đang vang lên từng hồi, trong căn phòng yên tính, mỗi hồi chuông vang lên đều kéo căng dây thần kinh của Tô Hi một chút.
Sợ anh nghe máy, nhưng lại sợ anh không nghe máy.
“Alo!” Giọng nam tràằm ấm đầy sự quyến rũ vang lên như tiếng đàn violon trong phòng khách yên tĩnh.
Tô Hi thở nhẹ một cái, vội vàng cầm lấy điện thoại: “Tôi là Tô Hi, anh có ở trong nước không?”
“Có!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia thấp giọng đáp.
“Vậy ngày mai anh có thời gian không?”
“Buổi chiều thì rảnh!”
“Vậy chiều mai tôi đến gặp anh được không?”
“Nếu như cô đến để trả lại tiền, thì tôi sẽ không gặp côi”
“Không phải, tôi muốn mời anh ăn tối!
Không phải tôi còn nợ anh một bữa sao?”
Tô Hi cười, hừm, anh ta nói không trả sẽ không trả sao? Ngày mai cô sẽ cứng rắn ép anh ta nhận bằng được.
“Được! Vậy mai gặp.”
“Ừ! Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Tô Hi nói xong cũng không cúp máy, cô tưởng rằng đầu dây bên kia sẽ cúp máy ngay, nhưng cô không ngờ rằng, bên kia vẫn chưa chưa chịu cúp máy.
Đột nhiên, một bầu không khí khó xử nổi lên.
“Vậy… còn chuyện gì nữa không?”
Tô Hi cười gượng rồi hỏi.
Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh gọn: “Không cói”
Tắt đây.
Khóe miệng Tô Hi nở nụ cười ranh mãnh, vậy chờ tới ngày mai tôi sẽ trả thẻ lại cho anh ta, người đàn ông này có tiền nhiều tới nỗi dự dả vậy sao? Suy cho cùng cũng chỉ là một lời nói đùa mà cho cô nhiều tiền tới vậy! Không được, há miệng mắc quai, cô tuyệt đối không thê tham tiền của anh ta.
Tô Hi tắm xong nhanh chóng lên giường đi ngủ, tuy nhiên hậu quả của việc ăn quá nhiều đồ ăn vặt vẫn còn đó, chính là đau bụng không ngừng, nửa đêm nửa hôm, Tô Hi đau bụng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cô nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng mà, không xong rồi!
Đau chết mất thôi, cô muốn đến bệnh viện!
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, hy vọng Tiểu Mễ đến cứu cô, tay cô trơn quái Khi kéo đến những cuộc gọi gần đây, nhìn thấy số của Tiểu Mễ, đột nhiên cô lại cảm thấy bụng đau lên một trận, tay cô chỉ vào và tưởng đó là số của Tiểu Mễ, nhưng không ngờ rằng, số điện thoại mà cô nghĩ là Tiểu Mễ lại là Ôn Lệ Thâm.
Tô Hi đang chờ Tiểu Mễ trả lời, rất nhanh sau đó đã được kết nồi.
Đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng, cô đau đớn r3n rỉ: “Tiểu Mễ, đau bụng quá, em đến nhà chị một chuyền được không?
Chị phải đi bệnh viện… mau lên, chị đau sắp chết rồi.”
“ỪI” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên trả lời cô.
Tô Hi giật mình mở to hai mắt, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên xem lại, trời ạ, không phải của Tiểu Mễ, là Ôn Lệ Thâm, cô đang suy nghĩ mình nên nói gì tiếp, thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Lúc này Tô Hi không quan tâm đ ến đau đớn nữa, sắc mặt cô tái nhợt, ý vừa nãy của Ôn Lệ Thâm là, anh sẽ đến hay sao?
Trong lúc Tô Hi hoảng loạn, cô chần chừ một lúc có nên gọi điện thoại Tiểu Mễ lần nữa, cuối cùng cô quyết định từ bỏ, không làm phiền giác ngủ của trợ lý nữa, nếu Ôn Lệ Thâm đ ến cũng tốt.
Tô Hi bước ra rót một cốc nước nóng rồi uống hết, nằm co quắp trên ghế sô pha chờ người đến cứu, đây cũng là nhược điểm của người độc thân, cho dù có bắt cứ việc gì cũng phải tìm người đến giúp đỡ mới xong.