Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 385



Tô Hi lập tức trừng đôi mắt giận dữ nhìn anh.

 

Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ngồi đối diện lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, đêm nay xem ra cặp đôi này biến thành oan gia rồi.

 

Ánh mắt sâu lắng của Ôn Lệ Thâm nhìn vào khuôn mặt giận giữ của cô, anh lắc đầu, giống như không biết làm sao với tính cách này của cô.

 

Tô Hi lại buồn bực cầm cái ly bên cạnh lên uống nước.

 

“Được rồi, chúng ta gọi món đi! Hi Hi, vừa rồi cậu nói thích ăn món gì?”

 

Đường Tư Vũ ngay lập tức nói với Tô Hi, muốn làm cho không khí vui vẻ lên.

 

Tô Hi cũng lặng lẽ hít sâu một hơi, không muốn ồn ào với Ôn Lệ Thâm ở đây, giọng nói của cô liền vui vẻ lên: “Tớ muốn ăn diêu hồng chiên xù.”

 

Nhân viên nghe cô nói, mỉm cười với cô: “Được! Tôi sẽ mang lên cho quý khách!”

 

Tiếp đó đến Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn gọi món, Ôn Lệ Thâm không gọi, đồ ăn nhiêu đó cũng đủ rồi, dù bọn họ là người có tiền nhưng lại không có thói quen khoe khoang lãng phí.

 

Trong lúc ăn cơm bầu không khí rất bình yên, Đường Tư Vũ và Tô Hi trò chuyện về cảnh đẹp trời đêm, Hình Lệ Hàn và Ôn Lệ Thâm chỉ ngồi im thưởng thức rượu.

 

Tám giờ tối bốn người ăn xong, Hình Liệt Hàn trả tiền, cả bốn cùng đi vào thang máy.

 

“Lệ Thâm, tôi với Tư Vũ đi dạo một lát, cậu về với cô Tô được không?”

 

Hình Liệt Hàn nói với Ôn Lệ Thâm, vì anh đến đón nên Ôn Lệ Thâm không có xe về.

 

Đường Tư Vũ cũng ngồi xe của Tô Hi, Tô Hi có xe.

 

Đường Tư Vũ hiểu ý của anh, cô lập tức lên tiếng: “Ù! Tớ muốn đi mua ít đồ, Hi Hi, cậu đưa anh Ôn về nhé!”

 

Đương nhiên Tô Hi nhận ra bọn họ muốn ghép cô với Ôn Lệ Thâm với nhau, ai cũng nói rồi, cô sao nói không được chứ?

 

“Chỉ cần anh Ôn không chê xe quèn của tôi thì tôi không phản đối gì cả.”

 

Tô Hi nhếch miệng nhỏ nhắn của mình nói.

 

“Tôi không ý kiến.”

 

Ôn Lệ Thâm giọng nói lạnh lẽo.

 

Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhìn nhau vẻ mặt tươi cười, tác hợp thành công rồi.

 

Ra khỏi cửa nhà hàng, xe của hai người nằm ở hai hướng khác nhau, Hình Liệt Hàn nắm tay Đường Tư Vũ nói với Ôn Lệ Thâm: “Chúng tôi đi trước đây.”

 

Tô Hi đứng dưới ánh đèn mờ của nhà hàng, Ôn Lệ Thâm đứng một bên, một tay đút túi quần, chờ cô dẫn anh lên xe.

 

“Bên này.”

 

Tô Hi lên tiếng có phần cưỡng cầu, đeo túi LV tinh xảo, mang giày cao gót nhỏ, làm nỗi bật cử chỉ xinh đẹp như người mẫu của đài T.

 

Ôn Lệ Thâm chớp chớp mắt, đi theo cô.

 

Ở nơi khác, Đường Tư Vũ đã ngồi lên xe Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn nhìn cô tựa vào sau xe, khuôn mặt mệt mỏi, anh hạ giọng hỏi: “Chúng ta có đi dạo nữa không? Hay về nhé?”

 

“Về đi! Em hơi mệt.”

 

Đường Tư Vũ cười mím môi.

 

“Ừ! Chúng ta đi một đoạn, chờ Tô Hi chở Ôn Lệ Thâm về đã, tránh gặp phải trường hợp khó xử.”

 

Hình Liệt Hàn vẫn cân nhắc điều này.

 

“Vâng!”

 

Đường Tư Vũ cũng cảm thấy nên làm như vậy.

 

Ở bên này, Tô Hi sở hữu một chiếc việt dã SUV giá bốn mươi vạn (khoảng 1 tỉ 350vngd), tuy là con gái nhưng cô lại thích xe việt dã, phóng tầm mắt rất tốt.

 

Xe của cô đương nhiên không thể so sánh với chiếc xe hơn một ngàn vạn (khoảng 33 tỉ 4vnd) của Ôn Lệ Thâm, cô ra phía sau xe thay đôi giày đế bằng rồi mới ngồi vào ghế lái, Ôn Lệ Thâm lần đầu ngồi xe của cô, vừa tiến vào là thấy bày trí trong xe giống như công chúa, cả ghế dựa cũng là đệm ren màu hồng nhạt, có thể thấy tâm hồn của Tô Hi giống bé gái đến mức nào.

 

Ôn Lệ Thâm không thể không hé miệng cười không rõ vì điều gì.

 

Đúng lúc Tô Hi quay đầu lại nhìn thấy, cô nhướn mày: “Anh cười cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.