Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 409



Đây chính là một cơ hội tốt.

 

Tô Hi vụng trộm đi xuống lầu, lúc đứng trên lầu hai cô liếc mắt nhìn căn phòng trong cùng, cửa phòng làm việc vẫn đang đóng chặt.

 

Tô Hi bước vào phòng khách, cô tới gần tỦ rượu, cô vẫn còn đang nghiên cứu về rượu, cô chọn một bình rồi mở ra rót vào trong ly thủy tinh, lắc lắc một cái thì ngửi thấy mùi rượu êm dịu, cô chỉ cần uống hai ly là có thể ngủ một giấc ngon lành.

 

Tô Hi cảm thấy để có thể dễ ngủ thì phải uống nhiều một chút, vì vậy cô rót đầy một ly lớn rồi đi lên lầu.

 

Trong phòng làm việc, Ôn Lệ Thâm đang xem bản sao của kịch bản sản xuất mới nhát, cặp kính gọng vàng trên sống mũi khiến cả người anh như tăng thêm vẻ nho nhã, mắt anh không bị cận thị, chỉ là anh thích độ bóng nhu hoà của mắt kính, nó giúp anh thư thái hơn khi xem kịch bản.

 

Bởi vì gần đây nhất định anh phải kiểm tra một chút, nên đã cầm năm kịch bản trong tay, điều này cũng khiến cuộc sống của anh bận rộn hơn, anh thích đọc kịch bản vào lúc nửa đêm, lúc này anh vừa đọc xong một kịch bản, anh cảm thấy nhân vật nữ chính cực kỳ thích hợp với Tô Hi.

 

Chung Hải xinh đẹp, thông minh quyến rũ mê người, thậm chí ngoại hình của cô ấy còn hiện lên rõ ràng trong đầu Ôn Lệ Thâm, chỉ cần một cú nhấp chuột nhẹ nhàng của anh là nhân vật này sẽ thuộc về cô ấy.

 

Nghĩ đến người phụ nữ này Ôn Lệ Thâm lập tức bỏ kịch bản xuống, từ sau khi kịch bản được gửi tới hôm qua, anh không có thời gian ở cùng cô buổi tối, cũng không biết bây giờ cô đang làm gì.

 

Tô Hi đang làm gì? Vừa xem phim vừa trộm rượu vang của anh uống, mà Tô Hi lại cảm thấy rượu vang của anh rất ngọt và sảng khoái, cô uống một hơi cạn sạch ly rượu, không đầy một lúc sau, ly rượu lại cạn đây.

 

Tô Hi uống một hớp rượu, cô bật cười lên một tiếng, uống ngon thật, không biết Ôn Lệ Thâm mà biết cô uống rượu vang quý giá của anh thì anh có tức giận hay không!

 

Đúng lúc này Tô Hi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lập tức giật nảy mình, không lẽ anh đã phát hiện ra rồi nên đến trách cô?

 

Tô Hi hoảng sợ giấu ly rượu vào trong ngăn tủ, sau đó sửa soạn lại quần áo rồi bước ra mở cửa thì thấy Ôn Lệ Thâm đang lười biếng tựa vào cửa phòng cô.

 

“Xong việc rồi sao?” Tô Hi mỉm cười hỏi, cô uống nhiều quá, men say còn chưa kịp giảm xuống.

 

Hai mắt Ôn Lệ Thâm híp lại, trong không khí phảng phất mùi rượu vang chứng tỏ cô gái này vừa uống rượu, có lẽ là rượu vang của anh.

 

“Em đang làm gì thế?”

 

“Không… không làm gì hết, chỉ đang xem phim thôi! Học tập chút kĩ năng diễn xuất của người khác ấy mà.” Tô Hi cố che giấu vẻ mặt sợ hãi của mình.

 

Ôn Lệ Thâm lập tức đây cánh cửa đang bị cô che một nửa ra, thân hình cao lớn của anh bước thẳng vào phòng cô, Tô Hi lập tức tròn mắt, anh vào trong phòng cô làm gì? Chẳng lẽ anh không biết việc nam nữ thụ thụ bất thân sao?

 

“Muốn uống rượu tại sao lại không gọi tôi?” Ôn Lệ Thâm đột nhiên quay đầu hỏi.

 

Điều này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi lập tức nóng lên, đầu cô bắt đầu choáng váng, cô ngượng ngùng cười xấu hổ: “Vẫn bị anh phát hiện à! Đúng vậy, tôi vừa mới mở một bình rượu vang của anh ra uống một chút.”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn hai gò má xinh đẹp đỏ ng của cô, không dám tin là cô mới uống được một chút, xem ra cô đã uống rất nhiều.

 

“Tại sao lại uống rượu? Em có chuyện gì buồn cần tâm sự sao?” Ôn Lệ Thâm vẫn muốn quan tâm đến lí do cô uống rượu.

 

Tô Hi lắc đầu nói: “Tôi không có gì để tâm sự hết! Tôi cũng không buồn, chỉ là tôi mắt ngủ, muốn uống chút rượu cho dễ ngủ thôi.”

 

“Tại sao lại mất ngủ?” Ôn Lệ Thâm híp mắt, trong mắt dâng lên một tia ám muội.

 

Tô Hi thấy vậy cũng hiểu ra, cô vội vàng xua tay nói: “Tôi mất ngủ không liên quan đến anh, chỉ là chiều nay tôi đã ngủ một giấc dài nên bây giờ không có cảm giác buồn ngủ tí nào hết.”

 

Sắc mặt Ôn Lệ Thâm lập tức trở nên khó coi, chẳng lẽ cô không để anh vào mắt chút nào hay sao?

 

“Còn rất nhiều biện pháp khác để dễ ngủ hơn, nếu như em muốn có một giấc ngủ ngon thì tôi có một gợi ý tốt hơn đấy.”

 

“Gợi ý gì?” Tô Hi muốn biết ngay lập tức.

 

“Vận động!”

 

Ôn Lệ Thâm cong môi lên tiếng.

 

Tô Hi ngay lập tức lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi vừa mới tắm xong, không muốn cơ thể đổ mồ hôi, càng không muốn vận động.”

 

Đáy mắt Ôn Lệ Thâm lộ ra ý cười: “Loại vận động này em có thể không cần động, chỉ cần nằm yên hưởng thụ thôi!”

 

Lúc này Tô Hi mới nhận ra vận động anh nói là vận động gì, sắc mặt cô lập tức đỏ bừng lên, cô nhìn anh chằm chằm: “Tôi không muốn!”

 

“Chẳng lẽ em có thể không muốn cả đời hay sao? Em đã hai mươi tư tuổi, đến thời gian hưởng thụ rồi.” Ôn Lệ Thâm không nhịn được chủ động nhắc nhở cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.