Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 424



Vừa quay đầu lại, cô đã bắt gặp một ánh mắt vừa sâu thẳm lại có chút nguy hiểm, chưa kịp phản ứng thì cơ thể cô đã bị vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông bao bọc, cô nằm vào lòng Ôn Lệ Thâm.

 

Tô Hi ngắng đầu, cô hơi gắt lên: “Anh làm gì đấy!”

 

Ôn Lệ Thâm nâng cằm cô lên, nhìn thấy miệng cô vẫn đang ngậm kẹo mút, anh đưa tay rút cây kẹo ra, Tô Hi lập tức cắn chặt răng không cho anh rút ra.

 

“Không cho anh vứt kẹo của tôi.” Tô Hi phàn nàn rầu rĩ nói, nghĩ rằng anh muốn vứt đi.

 

Ôn Lệ Thâm cười nhẹ: “Không vứt, buông ra.

 

Tô Hi bị nụ cười của anh mê hoặc đến mức sững sờ, cô buông lỏng ra, cây kẹo bị người đàn ông lấy bỏ vào ly nước bên cạnh, một giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh lập tức rơi xuống.

 

Thay thế kẹo mút trong miệng cô, lấp đầy đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Lúc này Tô Hi kinh ngạc đến ngây người, cô đón nhận nụ hôn của anh một cách gượng gạo và bối rồi.

 

Đúng lúc nhân vật chính trên màn hình cũng xảy ra thời khắc cuồng nhiệt, bây giờ, phía trước và sau màn hình đều diễn ra cùng một chuyện.

 

Tô Hi choáng váng, cảm thấy tay của Ôn Lệ Thâm có một chút không thành thật, cô lập tức vùng vẫy.

 

Hô háp của Ôn Lệ Thâm cũng trở nên gấp gáp hơn, cô gái vốn đã ngọt ngào lại còn ăn kẹo, vị ngọt này sắp làm anh tan chảy.

 

Cuối cùng nụ hôn kéo dài này cũng kết thúc, cho dù mỗi một lần cuối cùng Ôn Lệ Thâm đều muốn chiếm người phụ nữ này làm của riêng mình, nhưng anh vẫn cố kiềm chế xuống.

 

Bởi vì anh không muốn ép buộc cô làm chuyện cô không muốn làm, anh sẵn sàng chờ đợi đến một ngày Tô Hi mở lòng ra chấp nhận mình.

 

Tình cảm bị ép buộc sẽ không bao giờ bền vững.

 

Mà anh lại mong muốn được ở bên cô thật lâu dài.

 

Tô Hi lại cầm kẹo ăn, bộ phim kết thúc, cô hơi oán trách nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi còn chưa xem được phần cuối.”

 

“Phần cuối chính là nam chính ngủ với nữ chính, nếu muốn biết chỉ tiết thì tôi sẽ nói cho em biết.” Ôn Lệ Thâm cười đến mức có chút ghê tởm.

 

Đây là một mặt anh hiếm khi lộ ra trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Tô Hi anh lại không hề che giấu bản thân mình, anh cho cô thấy mặt chân thật nhất của mình.

 

Khuôn mặt Tô Hi đỏ bừng lên: “Không muốn biết nữa.” Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

 

Vừa về đến phòng thì thấy có cuộc gọi đến, là Annie, cô nhắc máy: “Alo, Annie.”

 

“Hi Hi! Tại sao vừa rồi em không trả lời điện thoại của chị! Em có biết chuyện tốt lớn đến mức nào đang tìm đến cửa không?”

 

“Chuyện tốt gì ạ!”

 

Tô Hi bình tĩnh hỏi.

 

“Em có biết phim Hán Vũ đại đế cung đình đang tuyển người không?”

 

Tô Hi biết rằng đây là một bộ phim cổ trang mà công ty đã đầu tư rất nhiều tiền để lên kế hoạch quay, nghe nói kịch bản rất hay, hơn nữa còn là một tác phẩm lớn.

 

“Em biết! Sao vậy?”

 

“Nhân vật nữ chính, em nghĩ là ai?”

 

“Không phải là em đấy chứ!”

 

Sau khi Tô Hi nghe Annie nói xong thì biết là mình.

 

“Đúng vậy, chính là eml Em là người duy nhất được bọn họ chọn diễn vai nữ chính.” Annie dường như vui đến mức muốn nhảy múa.

 

“Cái gì? Thực sự là em?” Giọng điệu của Tô Hi cũng không giấu được sự kinh ngạc, cô luôn muốn thử sức với một bộ phim bom tấn như vậy.

 

“Chính là em! Em là nữ chính dự định duy nhất, trừ em ra không ai được đạo diễn ưng ý cả.” Bên kia Annie vui mừng nói.

 

Điều này khiến cho khuôn mặt của Tô Hi đỏ bừng, cô ưu tú như vậy sao? Tại sao cô lại không biết?

 

Khi cô nghe điện thoại, cô không phát hiện ra một bóng dáng thon dài đang dựa vào khung cửa khép hờ ngoài cửa.

 

Khoé miệng của Ôn Lệ Thâm khẽ cong lên, anh cảm thấy hài lòng khi thấy dáng vẻ vui mừng của cô như vậy.

 

Bên trong căn phòng, Tô Hi vẫn đang nghe Amnie nói, đạo diễn gọi cô ra sao, anh ta khen Tô Hi như thế nào.

 

Tô Hi chỉ cảm thấy bất ngờ đến quá đột ngột, phải nói rằng vốn dĩ không thiếu những diễn viên tốt, trình độ của cô cũng coi như trung bình! Thật không ngờ’ lại được đạo diễn chọn trúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.