Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 445



Tô Hi không biết tại sao, khi tay anh đột nhiên rút ra trong lòng cô có một loại mắt mát nhàn nhạt. Cô vậy mà có cảm giác sợ hãi anh đột nhiên sẽ buông bỏ cô.

 

Có điều, cô ẩn giấu tâm tư nhỏ bé này dưới đáy lòng, vẻ mặt giả bộ như không quá tình nguyện.

 

“Sao thế, em có ý kiến à?” Ôn Lệ Thâm khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô.

 

“Làm gì có ai như anh?” Tô Hi bĩu bĩu môi, chính là cảm thấy anh quá bá đạo rồi.

 

“Em muốn tôi giống với những người đàn ông khác? Đây chính là phong cách của tôi, thứ tôi muốn thì bắt buộc phải giành được, không thể giống với những người đàn ông khác vì một vài nguyên nhân mà dễ dàng buông bỏ, tôi không thể buông bỏ được.” Lúc Ôn Lệ Thâm nói những lời này, ánh mắt hiện lên vẻ cứng rắn, tràn đầy sức mạnh.

 

Tô Hi nuốt nuốt nước bọt, không biết tại sao cô cảm thấy trêu chọc phải người đàn ông như vậy sẽ có hậu quả rất đáng sợ.

 

Vì kết quả cuối cùng chắc chắn không phải có được thì sẽ là buông bỏ, không thể dây dưa không dứt.

 

Lúc này, nhân viên phục vụ bên cạnh đây một xe đồ ăn tới đặt món ăn của họ lên trên bàn. Bây giờ Tô Hi mới cảm thấy cô đói quá rồi, cô nói với người đàn ông đối diện: “Ăn trước nhé, tôi đói quá rồi.”

 

Ôn Lệ Thâm hình như không quá đói, anh lười biếng cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, Tô Hi đối diện đã lấy một chiếc bát tinh xảo cho cơm vào, cô lại đưa tay lấy cơm cho anh.

 

Bộ phim được chiếu vào khoảng 12 giờ đêm vì vậy hai người họ cũng không gấp, ăn xong cơm còn có thể tới trung tâm thương mại gần đó đi dạo một lúc, bộ phim được chiếu ở tầng sáu của trung tâm thương mại này.

 

Ăn xong cơm mới khoảng 9 giờ tối. Lúc này, cuộc sống về đêm của thành phố này dường như mới bắt đầu, đâu đâu cũng rực lên màu sắc đỏ tím, mỗi một con phố ngõ hẻm đều chứa đựng hơi thở kích tình và mơ hồ. Đây là thành phố trẻ trung mà trưởng thành.

 

Tô Hi lái xe ra bãi đỗ xe bên cạnh trung tâm thương mại, cô lấy đồ cải trang trong túi mình ra, một chiếc khẩu trang bắt buộc phải có, một chiếc kính màu bạc, mái tóc hơi xoăn dài trước trán che đi một phần khuôn mặt nhỏ, mặc dù chỉ lộ ra trán và đôi mắt nhưng đều có thể khiến người ta biết cô tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

 

Ôn Lệ Thâm thấy cô nghiêm túc cải trang trước gương rồi mới xuống xe, anh ngược lại vô cùng nhẫn nại chờ ở một bên.

 

Tô Hi đi bên cạnh Ôn Lệ Thâm, cô mang một chiếc giày bệt đứng bên cạnh người đàn ông vóc dáng thon dài này rõ ràng chẳng khác gì chú chim nhỏ đang dựa giãm. Ôn Lệ Thâm chỉ cần tiện tay liền có thể ôm chặt bờ vai của cô.

 

Tô Hi có chút căng thẳng nhìn xung quanh, dường như lo lắng người khác nhìn thấy cô cùng một người đàn ông ôm ôm ấp ấp đi dạo phó.

 

Ôn Lệ Thâm buồn cười nhìn thấu suy nghĩ của cô, bàn tay to vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, trong mắt anh cô khiến anh có dục vọng bảo vệ, còn có dục vọng ức hiếp.

 

Hai người đến khu vực nữ trang đi dạo một chút, đã hơn 10 giờ rồi.

 

Tô Hi nghĩ tới xem phim thì bắt buộc không thể thiếu trà sữa và bỏng ngô, có điều cô không thích ăn bỏng nhưng trà sữa bắt buộc phải có.

 

“Chúng ta mua hai cốc trà sữa rồi tìm một nơi ngồi xuống đợi trước nhé!”

 

Tô Hi đề nghị.

 

“Bên đó có một quán café, chúng ta qua bên đó ngồi.” Ôn Lệ Thầm chỉ vào quán café.

 

Tô Hi gật đầu, lúc cô đi vào, bên trong quán café đều là các bạn trẻ đang ngồi đợi chiếu phim, cứ ba đến năm người tạo thành một nhóm ngồi cùng nhau, người thì xem điện thoại, người lướt tin tức, người chơi trò chơi, vậy mà đã ngồi chật kín.

 

Ôn Lệ Thâm hướng cô nói: “Muốn uống gì, tôi đi gọi.”

 

“Tôi với anh cùng đi.” Tô Hi vẫn dựa sát bên cạnh anh giống như đa số những cặp tình nhân khác, vào khoảnh khắc này cô có một một loại cảm giác thân mật khác biệt.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn menu, anh gọi một ly cafe, Tô Hi gọi một ly trà matcha. Lúc thanh toán hóa đơn, Tô Hi sớm đã lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán, cô kiên quyết không cho Ôn Lệ Thâm có cơ hội mời khách.

 

“Quét chỗ này đúng chứ, được rồi!”

 

Tô Hi lập tức quét mã QR để thanh toán.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn bộ dạng tích cực của cô, bàn tay lớn có hơi không vui lướt qua mặt cô, mờ ám xoa xoa hai má cô.

 

Tô Hi thấy nhân viên quầy thu ngân đang nhìn trộm bọn họ, cô vội xấu hỗ cúi đầu xuống, sợ sẽ bị nhận ra.

 

Hai người tìm một vị trí ngồi xuống đợi đồ uống được mang đến. Lúc này, bên cạnh có một nhóm con gái đang nói chuyện ríu ra ríu rít, Tô Hi vừa ngồi xuống liền nghe thấy tên của mình trong chủ đề mà bọn họ đang bàn tán.

 

“Không biết Tô Hi có chỉnh sửa gì không nhỉ, mũi cô ấy quá đẹp rồi, sửa ở chỗ nào vậy tôi cũng muốn đi sửa.”

 

“Tô Hi không sửa nhé!”

 

“Sửa rồi, tuyệt đối là sửa rồi, nếu không thì làm gì có người nào sinh ra đã đẹp như vậy? Tỷ lệ khuôn mặt cũng quá chuẩn luôn!”

 

“Đúng thế, tôi cũng tin là sửa rồi, cứ cho là không sửa nhiều nhưng chắc cũng động chạm qua rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.