Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 448



Tô Hi thở gấp, môi đỏ bị người đàn ông bá đạo mút chặt, hơn nữa, anh không hề thỏa mãn mút lấy môi cô mà còn định tìm tòi vào sâu bên trong… Tô Hi choáng váng, nhưng sau đầu cô bị người đàn ông này giữ chặt, cô thậm chí không có cả chỗ để rút lui. Ngoại trừ bị anh hôn, cô cũng chỉ có thể nắm chặt lấy cổ áo của anh, sau đó, có nén lại tất cả âm thanh ở trong góc của rạp chiếu phim bị người đàn ông này hoàn toàn ức hiếp.

 

Trên màn hình, bộ phim đã bắt đầu chiếu đến những phân đoạn cuối cùng, âm thanh kết thúc bộ phim cũng chỉ có mười máy phút, kết cục của bộ phim vô cùng hoàn mỹ.

 

Tô Hi đang vẽ tranh ở một nơi hoang dã, nam chính tỏ tình theo đuổi tình yêu. Lời tỏ tình lớn lao được khinh khí cầu từ phía xa bay đến khiến cô phải ngửa đầu lên nhìn, nữ chính cầm chặt cọ vẽ bị màn tỏ tình này làm cho cảm động.

 

Sau đó là tình tiết nam nữ chính ngọt ngào mấy phút với nhau, cuối cùng chính là trọng điểm.

 

Cảnh giường chiếu… Tuy rằng là quay cảnh giường chiếu nhưng trên thực tế thì Tô Hi và Dương Nhuệ đều mặc quần áo ở dưới chăn. Hơn nữa, hình ảnh Dương Nhuệ hôn cổ cô cũng không có quá nhiều, hai người họ chỉ đan mười ngón tay vào nhau rồi lưu lại không gian tưởng tượng vô hạn cho người xem.

 

Đương nhiên, toàn bộ bộ phim vẫn vô cùng hoàn mỹ.

 

Tô Hi bị người đàn ông hôn mười phút, đầu óc trống rỗng, sớm đã thở hồn hển rồi. cô suýt nữa mềm nhũn dán vào lồng ngực người đàn ông, chờ khi cô hoàn hồn, khuôn mặt cô đã nóng đến mức có thể nấu chín một quả trứng gà.

 

Trời ạ! Trước bộ phim của mình cô vậy mà lại cùng người đàn ông này hôn nhau lâu như vậy, còn nữa xung quanh còn có mấy trăm khán giả xem phim.

 

Cô xấu hỗ chết mát.

 

Cô hoảng sợ đeo khẩu trang lên, trong rạp chiếu phim ngay cả một lời trách móc cô cũng không dám nói ra.

 

Thấy bộ phim đã sắp kết thúc rồi, Tô Hi không muốn phải chen chúc, cô hướng người đàn ông bên cạnh nói: “Chúng ta đi trước nhé! Sắp hết phim rồi.”

 

Nói xong, hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim trước.

 

Lúc này, toàn bộ rạp chiếu phim vẫn vô cùng yên tĩnh, chỉ có một số nhân viên công tác đang ngáp ngủ chờ tan rạp.

 

Tô Hi xách túi lên và đeo khẩu trang vào, cô nhanh chóng đi về phía thang máy.

 

Phía sau, dưới ánh đèn, vẻ mặt Ôn Lệ Thâm vẫn rất khó coi, ánh mắt cứ như bị người ta nợ hàng chục tỷ, vô cùng sắc bén.

 

Tô Hi có chút oán trách hành động vừa rồi trong rạp chiếu phim của anh, đi vào trong thang máy cô cắn môi trừng anh một cái, không muốn nói chuyện với anh nữa.

 

Trong lòng Ôn Lệ Thâm thực sự không thoải mái, chỉ cần nghĩ tới việc môi cô bị người đàn ông khác hôn qua, vả lại không chỉ có một người đàn ông hôn qua, anh liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

“Sau này quay cảnh hôn cảnh giường chiếu bắt buộc phải dùng thế thân.” Trên đầu đột nhiên vọng xuống một mệnh lệnh bá đạo.

 

Tô Hi im lặng, không trả lời.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn xuống cô, ánh mắt tràn đầy hơi thở uy hiếp.

 

“Nghe thấy chưa?”

 

Tô Hi đương nhiên nghe thấy rồi, cô ừm một tiếng coi như trả lời.

 

Thang máy xuống đến tầng một, lúc này bên ngoài trung tâm thương mại không có ai cả, Tô Hi bước ra khỏi quảng trường bên ngoài trung tâm, gió đêm lạnh lẽo thổi qua mái tóc dài của cô, bây giờ cô thực sự muốn quay về nhà mình.

 

Vào lúc này, điện thoại cô rung lên, cô cầm lên xem thì ra là Dương Nhuệ gọi đến. Tô Hi bảo với anh ta mình sẽ đi xem công chiếu, mà Dương Nhuệ đang ở nước ngoài quay quảng cáo vì vậy không kịp về xem.

 

Cô đưa tay bắt máy: “Alo, anh Nhuệ.”

 

“Buổi công chiếu người xem đông chứ?”

 

Dương Nhuệ đầu bên kia cười hỏi.

 

“Hầu như kín rạp.”

 

“Thực sự hy vọng lần này có thể nhận được đánh giá tốt, cũng không uỗng công chúng ta vất vả chạy tới vài quốc gia để quay phim.” Dương Nhuệ đầu bên kia nói.

 

Tô Hi cười: “Phải đó! Em cũng hy vọng như vậy.”

 

Phía sau, Ôn Lệ Thâm từng bước từng bước đi theo cô, nhìn dáng vẻ cười nói vui vẻ của cô và Dương Nhuệ đó, vỗn dĩ sắc mặt đã không quá tốt bây giờ lại càng u ám hơn.

 

“Được rồi, muộn quá rồi em phải đi về, khi nào rảnh nói chuyện sau.” Tô Hi nói với Dương Nhuệ.

 

“Được, lần sau về nước tụ tập nhé, anh mời em ăn cơm.”

 

“Được ạl” Tô Hi biết hai người đều rất bận, chỉ là lịch sự nói vậy thôi.

 

Vừa cúp điện thoại thì cánh tay Tô Hi đột nhiên bị cầm chặt, cô đang kinh ngạc thì thấy Ôn Lệ Thâm kéo tay cô ra gần xe và mở khóa xe. Anh mở cửa bên ghế phụ giúp cô để cô ngồi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.