“Hôm qua tớ biết rồi. Đường Y Y gọi điện cho tớ, nói tớ là người phá hỏng lễ đính hôn của hai người họ.” Đường Tư Vũ tức giận nói.
“Thật nực cười! Tư Vũ, cậu cứ kệ cô ta, cũng không cần phải tức giận làm cái gì 3% ca.
“Giờ tớ cũng nghĩ thông rồi, cô ta và Mộ Phi có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tớ cả.” Ngữ khí của Đường Tư Vũ đã bình tĩnh trở lại.
“Nhưng cũng đáng đời cô ta. Ai bảo đi cướp người yêu của người khác, dù có cướp được thì cũng chẳng được lâu dài.”
Sau đó Tô Hi nói tiếp: “Cậu luyện đàn đến đâu rồi? Định lúc nào thì đi khớp nhạc với Diệp Du?”
“Tối nay tớ sẽ gọi cho cô ấy, định hỏi cô ấy vài việc.” Đường Tư Vũ vỗ nhẹ gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Cố lên nha! Cũng 8 ngày rồi, có thể tớ không sắp xếp thời gian để đến đó được, nhưng tớ mong đợi lắm luôn áI”
Ăn sáng xong, Tư Vũ lái xe qua tìm Diệp Du. Họ tập đến chiều. Do buổồi tối còn có một buổi tập quan trọng nên cô chỉ có thể gọi cho Liệt Hàn yêu cầu anh đi đón con, đồng thời buổi tối đưa con ra ngoài ăn.
Liệt Hàn đồng ý nhưng anh không đưa con ra ngoài ăn mà thay vào đó anh gọi về nhà báo rằng tối anh và Tiểu Hi sẽ ăn ở nhà.
Tư Vũ cũng đã nhiều năm kinh nghiệm đứng trên sân khấu nên kĩ năng đàn của cô rất chuyên nghiệp, chính vì thế mà Diệp Du hoàn toàn không có gì để chê cô hết.
Tập mãi đến 9 giờ cô mới bắt đầu lấy xe rồi về nhà. Cô không biết Tiểu Hi đã về nhà chưa. Cô vừa dừng xe ở dưới lầu thì bất chợt một chiếc xe lao tới. Cô giật mình.
Hóa ra là Y Y, cô ta đang vô cùng giận dữ.
Cô bèn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Đường Tư Vũ. Chị nói thật cho tôi biết, trước khi diễn ra lễ đính hôn, chị đã tìm Mộ Phi đúng không?”
“Lễ nào anh ta có yêu cô hay không, bản thân cô cũng không cảm nhận được à?”
“Đường Tư Vũ, chị bớt nói lí lại. Chị rốt cuộc đã nói gì với Mộ Phi? Có phải chị bảo anh ấy quay về với chị không?”
Tư Vũ nghe xong câu nói đó liền lạnh nhạt trả lòi: Đường Y Y, người đàn ông đã ngủ với cô tôi tuyệt đối không tranh giành.”
TẠI Đường Tư Vũ, chị một mình đơn thân nuôi con mà con chị cũng không biết nó là đứa con hoang con dại. Bây giò chị tính tìm một người đàn ông cùng chị nuôi nó chứ gì? Mộ Phi vừa giàu có vừa đẹp trai, hơn nữa còn là tình cũ của chị, sao mà chị nỡ bỏ được?”
Nghe những lời miệt thị, mắng mỏ của cô ta, Tư Vũ như muốn phát điên: “Cô có thể chửi tôi nhưng không được phép nói con tôi như thế.”
“Tôi nói đấy thì sao nào? Tôi không những chỉ chửi, tôi còn nói cho mọi người biết, cô dan díu với người đàn ông khác.”
Vốn dĩ ban đầu cô cách Y Y nửa mét nhưng lúc này nghe xong câu nói của Y Y cô dường như mất hết lý trí, cô đưa tay lên tát Y Y một cái.
Y Y đứng hình mất vài giây. Cô điên lên túm tóc Tư Vũ.
Tư Vũ đương nhiên không muốn: đánh nhau với cô ta nhưng cô tránh không kịp.
Hai người họ âu đả một trận bên khu vực bãi cỏ. Khu chung cư này vốn dĩ là một chung cư cao cấp rất yên tĩnh.
Bóng dáng hai người phụ nữ mảnh khảnh nhưng ngang tài ngang sức. Không phải giật tóc mà là nắm mặt. Tư Vũ tránh được sự tấn công của Y Y, cô đạp một chân vào bụng Y Y. Vì hôm nay cô đeo giày cao gót, cú đạp ấy khiến Y Y đau đến mức phải ôm bụng ngay tức khắc.
Họ âu đả qua lại, toàn thân toàn là cỏ rác.
Cũng may không chảy máu, không để lại sẹo.
Có điều, trải qua trận ẩu đả ấy họ đều không còn chút sức lực nào. Bụng Y Y vẫn rất đau.
“Đường Tư Vũ, tôi hận chị, chị phá hỏng hạnh phúc của tôi, cả đời này chị cũng đừng mơ đến sẽ có được hạnh phúc.”
Chân Tư Vũ không thể đứng vững, vì vậy cô phải dựa vào xe. “Đường Y Y, bản thân cô cũng không giữ được người đàn ông của mình, vậy liên quan gì đến tôi.”
“Là chị bảo Mộ Phi rời xa tôi.”
“Không phải tôi.”
“Vậy chị có gặp anh ây không?”
Tư Vũ ngập ngừng: “Có gặp, khi tôi đi mua đàn thì gặp anh ta, nhưng tôi tuyệt đối không yêu cầu anh ta hủy hôn với cô.
Thậm chí tôi còn chúc phúc cho anh. Y Y à, anh ta hủy hôn là vì anh ta không yêu cô. Cô đừng đem toàn bộ trách nhiệm đỗ lên người tôi.”
“Tôi không tin, chính là do chị. Chị đang trả thù tôi bởi vì năm năm trước tôi ngủ với người đàn ông mà chị yêu, chị hận tôi.”