Tô Hi lập tức ôm lấy Đường Tư Vũ, nói: “Chẳng bao lâu nữa con sẽ có hai em gái, mẹ nuôi và mami đều sinh em gái, được không?”
Cậu nhóc lập tức vui mừng gật đầu: “Vâng ạ!”
Tô Hi và Đường Tư Vũ lập tức nhìn nhau cười, tiểu tử này quá cô đơn rồi, cô ném mục tiêu cho Tô Hi: “Vậy cậu phải nhanh sinh đi nhé!”
“Kết hôn đã rồi tính tiếp.” Tô Hi vừa nghĩ đến chuyện sinh con thì có chút sợ hãi, có thể kéo dài thì cứ trì hoãn.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Tư Vũ vang lên, cô cầm lên xem thì thấy số điện thoại lạ, cô nói với Tô Hi: “Cậu để ý con hộ mình, mình đi nghe một cuộc điện thoại.”
“Ừ! Đi đi!”
Đường Tư Vũ đi tới bên cửa sổ, nhìn dãy số xa lạ vẫn đang gọi đến, cô đang cân nhắc có nên nhắc máy không, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô liền nhấc máy: “Alo, xin chào.”
Đầu bên kia, một giọng nam mà cô có chút quen thuộc vang lên: “Là anh, Mộ Phi.”
Đường Tư Vũ hơi giật mình, vậy mà lại là anh gọi đến.
“Có chuyện gì sao?” Giọng cô bình tĩnh mang theo cảm giác xa cách.
“Tư Vũ, đừng cúp điện thoại. Anh muốn nói với em rằng Đường Y Y đang ở chỗ anh. Anh đã thu xếp chỗ ở cho cô ấy.”
Giọng nói của Mộ Phi ở đầu bên kia mang ý cần thận, dè dặt, sợ cô sẽ cúp máy.
Đường Tư Vũ cũng từng nghĩ, Đường Y Y sẽ sống thế nào sau khi Khưu Lâm ngồi từ? Cô ấy đi đâu?
Lúc này, nghe xong lời nói của Mộ Phi, cô vẫn sững sờ, hóa ra Đường Y Y đã đi đến chỗ anh.
“Cô ta thế nào?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi.
“Cuộc sống của cô ấy rất tồi tệ, cả người gầy rộc, hốc hác. Tư Vũ, cô ấy có vẻ rất hận em.”
“Tùy cô ta! Chuyện giữa em và Khưu Lâm không liên quan gì đến cô ta.” Đường Tư Vũ bình thản nói.
“Khưu Lâm là đúng người đúng. tội.
Đường Y Y có một người mẹ như vậy, chỉ có thể nói là nỗi bất hạnh của cô ấy.” Mộ Phi thở dài, khẽ hỏi: “Gần đây em thế nào? Hình Liệt Hàn có đối xử tốt với em không?”
“Anh ấy đối xử với em rất tốt, chúng em dự định kết hôn.” Đường Tư Vũ đáp.
Ở đầu bên kia có thể nghe thấy tiếng hít thở rối loạn của Mộ Phi, mất vài giây anh mới cười tự giễu, nói: “Anh thực sự ngưỡng mộ anh ta.”
Đường Tư Vũ im lặng vài giây: “Mộ Phi, em hy vọng anh có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.”
“Nhưng trong lòng anh, không người phụ nữ nào có thể thay thế vị trí của em trong trái tim.” Giọng nói của Mộ Phi đầy đau đớn và không cam lòng.
Giọng Đường Tư Vũ lập tức trở nên lạnh lùng: “Giữa chúng ta từ lâu đã không thể rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đau khổ chỉ là bản thân anh thôi, anh đừng loay hoay ở quá khứ của chúng ta nữa.”
Mộ Phi ở đầu bên kia thở dài: “Anh cũng mong có thể bắt đầu lại, nhưng trong mắt anh, bất kỳ người phụ nữ nào đều không có được tình cảm mà anh dành cho em.
Họ đủ xinh đẹp và đủ xuất sắc, nhưng họ không thể cho anh những cảm giác mà em từng dành cho anh.”
Tư Vũ không muốn nghe những lời này từ anh, cô lạnh lùng nói: “Em cúp máy trước đây, cảm ơn anh đã thu nhận và giúp đỡ Đường Y Y.”
“Tư Vũ, em thực sự cho rằng chuyện của chúng ta là không thể sao? Cuộc đời này còn dài lắm, rất nhiều chuyện sẽ xảy ra thay đổi. Có lẽ một ngày nào đó, nếu em không còn ở bên Hình Liệt Hàn, lúc nào anh cũng có thể từ bỏ mọi thứ để ở bên em.” Giọng nói đầy kiên định của Mộ Phi truyền đến.
Sắc mặt Đường Tư Vũ hơi thay đổi, cô bác bỏ đầy chắc chắn: “Không thể nào, đời này trừ anh ấy ra, em sẽ không bao giờ yêu bắt kỳ người đàn ông nào. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên anh ấy, mãi mãi.”
Giọng Đường Tư Vũ càng kiên định hơn.
Mộ Phi đầu bên kia như lại một lần nữa bị tồn thương, anh cười khổ: “Em yêu anh ta như vậy? Em yêu anh mười năm, nhưng chỉ trong 1 năm lại hoàn toàn yêu anh ta?”
“Đúng vậy, em yêu anh áy, cả đời này đều yêu.” Đường Tư Vũ trả lời chắc nịch, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô cất điện thoại di động, quay người lại, sắc mặt đột nhiên tái đi, sau lưng, Hình Liệt Hàn dựa vào cột ban công nơi cô nghe điện thoại, ánh mắt sâu thẳm mang ý cười nhìn cô.
“Anh… sao anh lại ở đây?” Đường Tư Vũ vẫn cảm thấy chột dạ, bởi vì cô thật sự không nên nhận cuộc gọi của Mộ Phi, nhưng vừa rồi điện thoại hiện số lạ nên cô mới nghe máy.
“Anh nghe rồi, Tư Vũ, anh rất cảm động.”