Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 767



Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại hôn cô, chẳng nhẽ là do bầu không khí lúc đó cho phép sao? Bởi vì khi đó cô cũng cảm thấy một loại không khí ám muội, nên anh chỉ là xuất phát từ bản năng đàn ông mới hôn cô?

 

Tô Thắm về phòng của mình, nghĩ một chút rồi quăng hết ý niệm trong đầu đi, chỉ là một cái hôn có nói lên điều gì đâu, cô cũng không thể coi đó là chuyện gì đáng kể.

 

Nó ngắn ngủi như bọt biển, chớt mắt liền tan biến mắt.

 

Nhưng đêm đó Tố Thắm không cách nào ngủ được, bởi vì nụ hôn kia làm cô không thể bình tĩnh trở lại.

 

Sáng sớm.

 

Tô Thắm vẫn dậy sớm như mọi ngày, Diệp Đông đã đến, Tô Thắm không thấy Viên Hiên Thần xuống lầu.

 

“Tiểu Thắm, hôm qua không ngủ ngon sao? Nhìn sắc mặt em có chút không đúng lắm.”

 

Diệp Đông thật sự rất tinh ý, liếc mắt liền thấy khí sắc của cô có chút tái nhợt.

 

“ÀI Chắc là do chuyện công việc.”

 

Tô Thám giải thích, mặt có chút đỏ.

 

“Vậy giờ anh sẽ làm cho em một bát canh táo đỏ để em bồi bổ huyết khí.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

Tô Thám nhìn Diệp Đông cảm kích cười.

 

Lúc này cô nghe thấy có tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, cô ngắng đầu, thấy Hiên Viên Thần mặc bộ đồ Tây, đeo giày da bước xuống, khí chất bất phàm, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý của cấp trên.

 

“Chào buổi sáng, ngài tổng thống.”

 

Tô Thắm mỉm cười đứng lên chào anh đón anh xuống lầu.

 

Hiên Viên Thần nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, Tô Thám nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt với Hiên Viên Thần, nhưng lúc chạm phải ánh mắt anh, ánh mắt cô có chút trốn tránh.

 

Hiên Viên Thần vừa nhìn liền biết đêm qua cô ngủ không ngon, anh nghĩ, chắc là vì hành động kích động của bản thân anh tối qua, đúng vậy, đó là chuyện làm anh có chút phiền não, lúc đó chỉ là do đầu anh hơi nóng mới hôn cô, nụ hôn đó, thậm chí còn dẫn ra nhiều phản ứng của anh hơn.

 

Chỉ là, những chuyện này chỉ có mình anh biết.

 

Ai mà tin được một người tổng thống lại thiếu thốn về mặt tình cảm cơ chứ? Anh thậm chí chưa từng chính thức có một người bạn gái nào, bảy năm nay từ lúc anh nhận chức tổng thống, mỗi ngày anh đều bị chèn ép bởi hành trình công việc bận rộn, anh căn bản không có cuộc sống riêng của mình, cũng không có tình cảm riêng tư, càng không nói đến phụ nữ.

 

Tất nhiên, chuyện như thế này nói ra cũng sẽ không ai tin, anh là tổng thống, đứng trên đỉnh cao quyền lực, anh muốn bát cứ chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp thì anh đều có thể làm được, nhưng anh vẫn không làm, tất cả thời gian của bản thân đều hy sinh vì đất nước này.

 

Cũng có lần anh tưởng mình không có hứng thú với phụ nữ, đến mẹ của anh cũng mấy lần muốn thử để chứng minh, chỉ là, bà giới thiệu rất nhiều phụ nữ, họ rất thích anh, vừa nhìn đã yêu, mấy lần gặp gỡ như vậy, những phụ nữ kia chủ động đến nỗi làm anh sợ.

 

Cuối cùng, anh tự nguyện chọn công việc, cũng không muốn tiếp xúc với phụ nữ đói khát kia, vì vậy, những người thân cận anh chọn đều là đàn ông.

 

Tô Thấm là một ngoại lệ, là cô gái duy nhất đến bên cạnh anh không phải để mê hoặc anh mà chỉ để đến làm việc.

 

Nhưng đồng thời, chắc cũng chính vì vậy… ũng chính vì vậy làm anh có chút thất vọng, vì vậy mà anh tự nghi ngờ bản thân có phải do tuổi tác đã cao nên mị lực nam tính của mình bị giảm sút rồi?

 

Mặc dù bản thân là tổng thống, nhưng về mị lực của bản thân, anh cũng khát khao được người bên cạnh mình khẳng định.

 

Mặc dù anh chưa từng thấy mình già, anh 32 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao nhát.

 

Hiên Viên Thần ngồi ở vị trí chính, Diệp Đông giúp anh chuẩn bị bữa sáng công phu đầy dinh dưỡng, Hiên Viên Thần cầm cốc sữa lên uống một ngụm, Tô Thám ở bên kia đang cúi đầu ăn điểm tâm.

 

Mười phút sau, Diệp Đông vô cùng chu đáo bưng bát canh táo đỏ tới, anh đặt xuống trước mặt Tô Thắm, cười nói: “Tiểu Thám, em uống đi! Như vậy sẽ có lợi cho sức khỏe.”

 

Tô Thắm ngửi thấy mùi táo đỏ, nghĩ đến Diệp Đông đã giúp cô nấu canh chu đáo như vậy, cô rất cảm kích, nhìn anh nở nụ cười rực rỡ: “Cảm ơn anh Diệp.”

 

Diệp Đông đương nhiên rất hưởng thụ lời cảm kích của Tô Thắm, anh cũng rất thích nhìn Tô Thấm cười, Tô Thấm cười lên còn đẹp hơn mặt trời bên ngoài cửa sổ, làm tâm tình anh sẽ càng tốt hơn.

 

Mà lúc này, Diệp Đông đang nhận sự cảm ơn của Tô Thắm, chẳng mấy chốc anh cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn theo anh, lòng Diệp Đông run lên, anh không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang nhìn mình.

 

Cảm giác này làm Diệp Đông quay lại không khí mùa đông trong chớp mắt, anh vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn Tô Thấm cười, sau đó làm bộ bận rộn xoa tạp dề một cái, trở về bếp.

 

Diệp Đông quay về bếp mới phát hiện trên trán lắm tấm mồ hôi lạnh, anh nhìn qua kính trên cửa sổ, thấy hình bóng Hiên Viên Thần và Tô Thám chung một chỗ liền lập tức ngắn ngơ như hiểu ra điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.