Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 772



Chương 772:

 

Khi Tô Thắm vội vàng đi về phía văn phòng, Đoạn Tử Hiên không khỏi đuổi theo gọi: “Tô Thắm…”

 

Tô Thắm bước đến cửa phòng làm việc thì bị Đoạn Tử Hiên siết chặt cổ tay giữ lại, Tô Thám giãy dụa nói: “Anh buông tôi ra, mời anh rời đi cho.”

 

“Anh sẽ không buông trừ khi em đồng ý quay lại với anh.”

 

Đoạn Tử Hiên dùng giọng điệu ngây thơ uy hiếp cô.

 

Tô Thắm còn chưa trả lời thì một giọng nam trầm thấp không vui vang lên sau lưng: “Trong giờ làm việc, các người đang làm gì?”

 

Tô Thám sợ tới mức vội vàng thoát khỏi tay Đoạn Tử Hiên, Đoạn Tử Hiên cũng giật nảy mình, nhanh chóng đứng thẳng người, cung kính với người sau lưng, gọi một tiếng: “Ngài tổng thống, tôi… tôi chỉ đang tìm trợ lý Tô nói một ít chuyện.”

 

Ánh mắt Hiên Viên Thần quét qua khuôn mặt hơi ửng hồng của Tô Thấm, nghiến răng nói: “Nếu là chuyện riêng thì sau giờ làm việc hãy nói.”

 

Nói xong, anh mang theo Lý Sâm vượt qua hai người, đi về phía phòng làm việc của mình.

 

Chờ Hiên Viên Thần rời đi, ánh mắt Tô Thám có chút tức giận nhìn Đoạn Tử Hiên nói: “Đừng làm phiền tôi làm việc nữa!”

 

Nói xong cô bước vào phòng làm việc của mình, lúc này Đoạn Tử Hiên dù có ngàn vạn lời nói thì cũng phải nén xuống bởi vì vừa rồi anh rõ ràng nghe ra được Hiên Viên Thần dường như rất tức giận.

 

Hiên Viên Thần nổi tiếng là người nghiêm khắc với cắp dưới, vì vậy khi anh ta và Tô Thắm nói chuyện cá nhân trong giờ làm việc thì đương nhiên anh sẽ tức giận.

 

Đoạn Tử Hiên coi như có năng lực thì cũng không thể nào vượt qua được người đàn ông cao quý nhất đất nước này được, vì vậy anh ta đành phải tức giận rời đi.

 

Tô Thắm trở lại phòng làm việc, giờ phút này lòng cô càng thêm hỗn loạn, Đoạn Tử Hiên cùng những lời nói tàn nhẫn, cay nghiệt kia và những chuyện chưa đươc giải tỏa khiến cô càng cảm thấy phức tạp hỗn độn, khó mà bình tĩnh lại được.

 

Trong mắt những nhân viên đó, cô là người phụ nữ không biết tự lượng sức mình, ham mê vinh hoa phú quý sao? Tô Thầm cười khổ, cô chưa bao giờ có mơ tưởng như vậy, cho dù cô có cơ hội tiếp cận Hiên Viên Thần hơn những người phụ nữ khác thì cô cũng sẽ không bao giờ có suy nghĩ viễn vông với anh.

 

Tô Thám vốn là người rất tự chủ về mặt tình cảm, nếu không máy năm gần đây có rất nhiều người theo đuổi cô, nếu cô không có đủ lý trí trong tình cảm thì cô đã sớm lựa chọn một người đàn ông để bên nhau trọn đời rồi.

 

Cô cũng đã từng ném trải mùi vị bị bỏ rơi, nỗi đau bị bỏ rơi thống khổ như vậy, sao cô lại có thể ngu ngốc đến mức đề mình ở trong một mối quan hệ không có tương lai được cơ chứ?

 

Hiên Viên Thần giống như một bông hoa cao lãnh không thể lay chuyển ở trên núi tuyết mà cô chỉ là những cây cỏ, cây cối tầm thường ở dưới, căn bản không có khả năng xứng đôi.

 

Trong phòng làm việc của Hiên Viên Thần, Lý Sâm lặng lẽ đứng bên cạnh anh một lúc lâu, vừa rồi ông đã thảo luận hoàn tất tài liệu trong phòng họp, thế nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt này lại chưa kí tên nữa.

 

Ánh mắt anh nặng nề rơi vào chỗ nào đó, giống như đang đắm chìm trong tâm trí của bản thân, như thể quên rằng ông đang đứng đây chờ tài liệu.

 

Lý Sâm muốn nhắc nhở một chút nhưng cảm thấy việc này hơi vượt qua quyền hạn của bản thân, đành phải tiếp tục làm một người vô hình. Chờ ngài tổng thống nhớ tới việc ký tên thì lại nói tiếp.

 

Cuối cùng, người đàn ông cũng có vẻ hoàn hồn, anh nhìn Lý Sâm, vươn tay cầm tài liệu trước mặt, cầm bút rồi vô cùng nhanh gọn ký tên lên, đưa tài liệu cho Lý Sâm nói: “Đi làm việc đi!”

 

“Tổng thống, ngài không sao chứ?”

 

Lý Sâm không khỏi quan tâm hỏi.

 

“Có chuyện gì có thể xảy ra với tôi chứ?”

 

Hiên Viên Thần xem thường trả lời, vươn tay cầm một tài liệu nhìn, Lý Sâm tranh thủ thời gian không dám quấy rầy, bước nhanh về phía cửa.

 

Hiên Viên Thần cầm tài liệu, lật ra, ánh mắt anh chăm chú nhìn tài liệu nhưng anh lại phát hiện ra anh còn chưa đọc một chữ.

 

Trong đầu anh bây giờ đều là lời nói mà Tô Thám trả lời Đoạn Tử Hiên “không có”.

 

Một câu trả lời đầy chắc chắn.

 

Không có, từ đầu đến cuối cùng, từ lúc gặp anh cho đến bây giờ, thậm chí là sau nụ hôn đêm qua thì cô cũng không hề yêu anh, cô đối với anh không có chút cảm giác gì!

 

Hiên Viên Thần chưa bao giờ cảm thấy mị lực hấp dẫn của anh thất bại như bây giờ, điều này khiến anh cảm thấy tức giận vô cớ, trong ngực giống như có một cơn uất ức đặc biệt mạnh mẽ, không thê trút bỏ và cũng không thể tiêu tan.

 

Anh cắn cắn môi mỏng, vươn tay nhấn số nội bộ của Tô Thắm.

 

“Tổng thống, ngài có chỉ thị gì sao?”

 

Giọng Tô Thắm bình tĩnh vang lên.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.