Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 778



Còn đối với anh mà nói, vào lúc này không có gì sánh bằng, quan trọng hơn cả chuyện tôn trọng, anh không cần đồng tình, không cần thương hại, càng không cần người khác quan tâm.

 

Giờ phút này, Thư Thuần đối mặt với anh cũng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc làm mọi chuyện, cô sửa lại cổ áo cho anh, đôi mi nhẹ nhàng cong cong, cùng làn da hơi tái nhợt, khiến anh trông như trẻ hơn so với tuổi, thậm chí là trẻ hơn hẳn mấy tuổi.

 

Mộ Phi có thể tự thay quần, nhưng Thư Thuần cũng không ra ngoài, cô đưa lưng về phía anh, chỉ cần anh cần gì, cô có thể kịp thời hỗ trợ.

 

Bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu, Mộ Phi bảo Thư Thuần qua chỗ viện trưởng, anh chuẩn bị thực hiện giai đoạn luyện tập hồi phục, trong phút chốc, một cô y tá đi qua anh, nói: “Mộ tiên sinh, ba mẹ anh tới, đang ở phòng làm việc của viện trưởng.”

 

“Ừm!”

 

Mộ Phi đáp lại một tiếng, anh vốn muốn tới phòng phục hồi chức năng, trong chốc lát, tay bánh đổi đầu, đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.

 

Lúc này, hành lang yên tính không một bóng người, Mộ Phi ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng không chút tiếng động, ngay khi anh sắp tới cửa, chỉ cách mép cửa khép hờ một chút, anh nghe tháy tiếng mẹ mình khóc thương.

 

Hàng mày Mộ Phi nhíu lại, bàn tay đang muốn đầy cửa chững lại, vào lúc này, anh nghe âm thanh cha mình cũng nghẹn ngào: “Viện trưởng, sao có thể? Sao con trai tôi lại không còn cơ hội đứng lên?

 

Ông đã từng nói là còn hi vọng mà.”

 

“Vẫn còn hi vọng, nhưng rất mong manh, chúng tôi đã có gắng lên phương án điều trị hữu hiệu nhất, một đợt điều trị là 1 tháng, nếu như trong một tháng không có bất kỳ khởi sắc nào, vậy chúng ta chỉ có thể tiếp nhận thực tế, chân con trai anh sợ rằng cả đời này sẽ… Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ còn tìm những biện pháp khác, nhưng những phương pháp tiên tiến nhất toàn cầu đều đã thất bại… thật tình, chúng tôi chỉ có thể bảo quý vị chuẩn bị tư tưởng.”

 

Ngoài cửa, khuôn mặt anh tuấn của Mộ Phi tái nhợt, trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy trắng, anh nắm chặt lấy bánh xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nỗi lên, biểu hiện rõ cảm xúc mãnh liệt của anh lúc này.

 

Không còn cơ hội bình phục nữa? Không còn khả năng đứng lên nữa? Cả đời này anh sẽ chỉ là một kẻ tàn phế?

 

Mộ Phi cơ hồ như dùng hết sức mình để đối mặt với hiện thực này, anh nỗ lực như vậy, cố gắng phối hợp điều trị, anh vẫn cho rằng mình còn hy vọng..

 

Hóa ra, vốn dĩ không thể nào.

 

Mộ Phi đổi hướng bánh xe, đi tốc độ cực nhanh trong hành lang, trên đường đi yên tính, anh hung hăng đắm mạnh một quyền vào tường làm mu bàn tay tím bằm, thậm chí còn có vết máu.

 

Anh cắn chặt răng, căn bản không để ý đến vết thương ở mu bàn tay, anh hít vào một hơi, tựa như hi vọng cả đời này đều đã bị dập tắt, biến thành thế giới u tối.

 

Ngay vào lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên sau lưng anh: “Mộ tiên sinh.”

 

Lòng Mộ Phi đau nhói, anh vội thu lại bàn tay rớm máu, giấu dưới tay áo, bám vào tay cầm của xe lăn sau lưng anh, Thư Thuần cúi xuống hỏi: “Sao anh lại ở đây? Không đi luyện tập phục hồi sao?”

 

“Hôm nay không tập.”

 

Mộ Phi bình tĩnh CƯời.

 

“Tại sao? Có phải vì tối qua ngủ không được ngon không? Có muốn tôi đẩy anh ra ngoài giải sầu không.”

 

Thư Thuần quan tâm dịu dàng.

 

“Được.”

 

Mộ Phi để cô đầy.

 

Thư Thuần đưa anh xuống vườn hoa dưới lầu, nơi đây vô cùng yên tính, không khí sáng sớm mát mẻ, nhưng vào giờ phút này, nội tâm Mộ Phi dậy lên bi quan và thất vọng, ánh mắt anh đột nhiên nhìn tới một cặp tình nhân.

 

Người con trai nắm tay cô gái, cô gái cười kéo tay anh ta, hai người nhìn nhau cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

 

Người con trai đột nhiên bật cười, ngồi xốm xuống trước mặt cô gái, nói với cô: “Lên đi, anh cõng em về.”

 

“Không cần đâu! Em chỉ bị cảm, vẫn còn đi được.”

 

Cô gái lắc đầu.

 

Nhưng người con trai vẫn vô cùng kiên định chờ, mà cô gái cuối cùng cũng cúi người để anh cõng cô, cô lại cười hạnh phúc ngọt ngào rúc vào vai chàng trai, hưởng thụ khoảnh khắc này.

 

Lòng Mộ Phi như bị dao cứa, là một người đàn ông, ngay cả cõng cô gái mình thích anh cũng không làm được, anh còn tư cách gì để yêu một người?

 

Thư Thuần cũng thấy đôi tình nhân kia, ánh mắt cô dịu dàng nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, giờ phút này, có thể đưa anh đi tản bộ đã là chuyện vui sướng nhất thế gian rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.