Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 789



Tô Thắm nghe thấy nhịp tim của cô lại tăng nhanh, cô quay lưng về phía anh cho nên không biết anh muốn làm gì.

 

Tô Thắm giả vờ ngủ thành công, còn giấu được người đàn ông phía sau. Điều hòa bật lên có hơi lạnh. Chăn của Tô Thắm đắp lên đến vùng bụng dưới. Lúc này bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cô. Mái tóc dài của Tô Thầm rất suôn mềm, một mảng lớn che mắt nửa sườn mặt của cô, khiến người đàn ông nghĩ rằng cô khó chịu.

 

Ngón tay mảnh khảnh của anh chạm nhẹ vào má cô, sau đó vén tóc cô ra sau vành tai. Người đàn ông dường như mê mẫn mái tóc dài của cô, anh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc dài trên gối của cô rồi xõa tung ra.

 

Như xoa dịu một đứa trẻ sắp ngủ say, người đàn ông vuốt v e mái tóc dài của cô vài lần, thưởng thức một hồi thì đứng lên rời đi, không có thêm bắt kỳ hành vi nào nữa.

 

Tô Thắm khẽ thở ra, khuôn mặt nóng bừng, đầu óc hơi choáng váng. Lúc này cô thực sự cảm thấy buồn ngủ, úp mặt vào chiếc gối mềm mại sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

 

Giấc ngủ này cô ngủ rất sâu.

 

Cô ngủ suốt ba tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là bầu trời đã chuyển sang đêm.

 

Dưới ánh đèn tờ mờ, Tô Thám nhìn thấy người đàn ông đang nằm ngủ trên sô pha, trong lòng cô cảm thấy áy náy, anh nhường giường cho cô, còn anh với thân phận là tổng thống mà lại ngủ trên sô pha.

 

Ghế sô pha dài màu bạc không chứa hết được thân thể của anh. Rõ ràng anh ngủ không ngon giấc. Anh mặc áo sơ mi trắng đi ngủ, trên người đang đắp chiếc khăn mà cô tiếp viên đã đưa cho anh.

 

Tô Thấm tự trách bản thân, sau đó đi tới bên cạnh sô pha, mà lúc này người đàn ông lại mở mắt ra, tỉnh dậy.

 

Tô Thám sợ hết hồn: “Tôi làm ồn đến ngài sao?”

 

Hiên Viên Thần mới vừa tỉnh ngủ, dưới ánh đèn, trong mắt anh dường như chứa đầy trời sao, vừa mờ ảo lại vừa quyền rũ.

 

Anh cứ nhìn cô như thế không nói lời nào.

 

Mái tóc dài của Tô Thắm xõa tung, bộ vest màu gạo của cô hơi rộng lộ ra ra áo sơ mi trắng bên trong. Đôi chân dài thon thả dưới quần tây, toát lên hơi thở của một người phụ nữ giỏi giang, thậm chí đẹp đến nỗi không giống lẽ thường.

 

Hiên Viên Thần cong môi cười: “Trợ lý Tô, cô chắc chắn không có người theo đuổi sao?”

 

Tô Thắm sững sờ vài giây, đối mặt với câu hỏi của anh, cô có chút ngượng ngùng: “Không có.”

 

Tô Thắm vừa cười, vừa lây dây chun trên cổ tay búi gọn lại mái tóc dài ra sau đầu, để lộ ra khuôn mặt trái xoan trắng nõn tuyệt đẹp. Mấy sợi tóc lòa xòa buông xuống mang tai, tôn lên những đường nét trên khuôn mặt cô, mâu thuẫn, dịu dàng lại cứng rắn.

 

Hiên Viên Thần cứ thưởng thức cô như vậy, anh cũng không đứng dậy, chỉ nằm nhìn cô chăm chú.

 

Tô Thám bị ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của anh làm cho ngượng ngùng: “Tôi đi tìm trợ lý Lý.”

 

Hiên Viên Thần chớp mắt tỏ vẻ đồng ý. Tô Thắm đến phòng vệ sinh, đối diện với tấm gương, cúi đầu giơ tay rửa mặt. Nước lạnh cũng không thể làm mất đi độ nóng trên mặt cô. Cô dường như bị mắc kẹt trong vòng vây do Hiên Viên Thần tạo ra.

 

Ngoài tâm trạng hốt hoảng ra, cô hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại được.

 

Người đàn ông này dù không cần làm gì cũng đủ khiến phụ nữ mê mẩn. Nếu anh thật sự làm chuyện gì đó thì không phải trái tim của phụ nữ đều tan nát hết sao?

 

Tô Thắm có mâu thuẫn giằng co như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Tô Thắm ở khoang bên trong một tiếng đồng hồ thì nghe được thông báo của tiếp viên hàng không, còn nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, xin mọi người chú ý an toàn để chuẩn bị xuống máy bay.

 

Lý Sâm để Tô Thấm ở chung trong khoang máy bay với Hiên Viên Thần, dù sao để một mình anh ở bên trong cũng không tốt lắm.

 

Tô Thắm đành phải quay trở lại khoang trong. Lúc cô vừa quay về thì thấy dáng vẻ đáng thương của Hiên Viên Thần ngồi gần cửa sổ, chỗ eo của anh cũng đã thắt xong dây an toàn rồi.

 

Tô Thắm vô thức cảm nhận được sự lạnh lẽo của những người ở trên cao như anh.

 

Bên ngoài có rất nhiều thuộc hạ của anh nhưng không ai trong số họ dám đi vào nói chuyện với anh. Thậm chí muốn đi vào phải báo cáo với Lý Sâm mới được đi vào.

 

Tô Thắm đang định ngồi vào vị trí cũ của mình nhưng lại thấy người đàn ông vỗ vào vị trí bên cạnh: “Cô ngồi ở đây này.”

 

Tô Thám phải ngồi bên cạnh anh thắt dây an toàn. Máy bay đang hạ cánh, phía xa ngoài cửa số có thể thấy được ánh đèn thành phố vàng mờ ảo, mặt đất như được rải vàng, cùng với bầu trời đầy sao rạng rỡ khiến cảnh vật đẹp đến lạ lùng.

 

Nhưng trong lòng Tô Thắm giống như đang cất cánh, hơi có áp lực tâm lý, nhất là lúc hạ cánh, trong lòng cô luôn có cảm giác lo lắng.

 

Sau khi máy bay lượn một vòng thì bay xuống thấp, Tô Thám nhìn thấy tòa nhà cách đó không xa ngay trước mặt, bọn họ sắp đáp xuống rồi.

 

Cô lập tức nhắm mắt lại, lúc cô cảm thấy bản thân đang rơi xuống thì đột nhiên một bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay cô trong lúc cô nhắm mắt lại, bàn tay kia có chút mạnh mẽ nắm chặt ngón tay cô.

 

Trái tim của Tô Thám bỗng nảy lên, không phải vì máy bay hạ xuống, mà là vì hành động của người đàn ông này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.