Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 827



Tô Thám tự nhiên trả lời.

 

Hiên Viên Thần cũng không có miễn cưỡng cô, thay cô rót một cốc nước nóng đưa cho cô: “Uống nhiều nước đi.”

 

Tô Thắm bê cốc lên uống, cô nhìn thời gian đồng hồ trên tay, hiển thị tám rưỡi tối.

 

Cô nghĩ đến khoảng cách cách nhà của cô, thậm chí cần lộ trình một tiếng, cô đề cốc xuống, ngẩng đầu lên nói: “Tôi phải đi về rồi.”

 

Hiên Viên Thần cũng giơ cổ tay lên một cái: “Ở lại cùng tôi một chút nữa đi.”

 

Tô Thắm thầm gật gật đầu, Hiên Viên Thần mười ngón tay giao vào nhau, cằm gợi cảm chống lên trên tay, ánh mắt sâu xa đánh giá cô, dường như đối diện ngồi không phải là Tô Thám, mà là một bức tranh khiến anh say mê.

 

Tô Thắm không nhịn được bị anh nhìn có chút vô cùng sợ hãi, cô có chút hoảng loạn chớp chớp mắt, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cả người đều dường như đang như nướng vậy, bắt đầu nóng lên.

 

Lông mi dài của Tô Thắm chớp mắt, con mắt lấp lánh bát định, có chút hoảng loạn mà bắt lực.

 

“Ngài đừng nhìn tôi.”

 

Tô Thám chỉ đành thành khẩn nói, người đàn ông này đại khái không biết ánh mắt của anh có lực sát thương bao nhiêu.

 

Hiên Viên Thần khoé môi hiện ra ý cười dịu dàng: “Chúng ta lúc trước sao có thể chưa từng gặp chứ? Tôi thật hy vọng sớm một chút gặp được em.”

 

Tô Thám nghĩ nghĩ nói: “Tôi lúc trước gặp qua ngài, chỉ là cách rất xa.”

 

“ÀI” Hiên Viên Thần hỏi có chút hứng thú: “Vậy lúc đó em thật sự phải xuất hiện trước mặt tôi, như vậy cũng khiến tôi sớm biết sự tồn tại của em.”

 

Tô Thám không nhịn được bị đùa như vậy mà cười khì khì: “Tôi làm sao dám chạy đến trước mặt ngài chứ? Bên cạnh ngài đều là vệ sĩ, chỉ cần tôi đến gần ngài, chắc chắn lập tức bị coi thành bia tập bắn rồi.

 

Hiên Viên Thần nghe xong, cũng bị chọc cười, ánh mắt của anh phản xạ lại ánh sáng, dường như một bầu trời rộng lớn lánh lánh, khiến ta say mê.

 

Trái tim của Tô Thấm đậm loạn thình thịch, ánh mắt của cô chuyển dời sang một bên.

 

“Nhưng mà, bây giờ cũng không muộn.”

 

Hiên Viên Thần đột nhiên cảm thấy điểm này nên cảm ơn Lý Sâm, bởi vì Lý Sâm lúc đầu khăng khăng muốn tìm cho anh một trợ lý, vì vậy mới qua nhiều lần sàng lọc, đưa Tô Thắm đến trước mặt anh.

 

Đáy mắt của Tô Thắm vụt qua nụ cười khổ, không phải vấn đề muộn hay không muộn, mà là cô căn bản không có tư cách xuất hiện trước mặt anh, tham dự vào cuộc đời về sau của anh.

 

“Hát xì.”

 

Tô Thắm đột nhiên muốn hắt xì hơi, cả người cô cũng giật mình run lên.

 

Gió rét ập vào người.

 

Hiên Viên Thần lập tức đứng dậy từ chỗ của mình, cầm tờ giấy đưa cho cô, Tô Thâm nhận lây giây, che miệng sợ bản thân lại thất lễ nữa, sau đó tiếng ho theo bản năng phát ra, khiến cô xem ra cả người đều bị bệnh nặng.

 

Tô Thám thầm gọi là đen đủi, xem ra cô thật sự không phải chỉ bị cảm, cô thuộc loại mấy năm có thể không bị bệnh, không bị cảm, nhưng nếu mà bị cảm thì sẽ đột nhiên bị cực kì nặng.

 

Hiên Viên Thần nghe tiếng ho của cô, đau lòng nhíu mày lại, phủ người xuống quan sát cô: “Xem ra bệnh khá nghiêm trọng, tôi đưa em đi viện khám xem.”

 

Tô Thám nghe thấy, anh đưa đi?

 

“Không cần đâu, ngày tổng thống, ngài bảo thuộc hạ của ngài đưa tôi về nhà đi!

 

Ngày mai tôi tự mình đi đến bệnh viện.”

 

Hiên Viên Thần thấy cô từ chối liền hỏi: “Tôi đưa em đi bệnh viện quân khu.”

 

Tô Thắm còn chưa trả lời, lại là một loạt tiếng ho vang lên, gương mặt của cô đỏ hết lên, đôi mắt nhìn đỏ ngắn ngơ.

 

Hiên Viên Thần giơ tay nắm lấy cổ tay của cô, dắt cô từ chỗ cô ngồi đứng lên, Tô Thắm giãy giụa: “Không cần đâu, chỉ là ốm bình thường thôi, ngày mai tôi đi bệnh viện là được rồi.”

 

Hiên Viên Thần mím môi không nói chuyện, nhưng tay vẫn dắt cô ra cửa, lại cực kì có lực, không dễ từ chối.

 

Tô Thắm lúc ra ngoài, trên vai đột nhiên khoác lên một chiếc áo gió ấm áp, cô liền quay đầu liền nhìn thấy Hiên Viên Thần chỉ mặc tây trang ra ngoài, Tô Thắm trong lòng gấp gáp, kéo áo gió xuống đưa cho anh: “Khoác lên đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.