Hơn nữa tay đã cứng, mỗi chữ viết ra đều làm cô không vừa ý, điều này khiến cô có một loại ý muốn thử thách.
Luyện tập lại luyện tập, cô liền quên mất thời gian, mà lúc xuống lầu cô cũng đã để điện thoại ở trong phòng.
Lúc này, cô không hề biết điện thoại gcủa mg mình đã reo hai lần.
Dưới ánh đèn mờ ảo trước cửa nhà cô, ba chiếc xe có rèm che đậu chỉnh tề, thân xe thần bí lại đóng kín, khiến người khác không nhìn ra người ngồi bên trong là ai.
Hiên Viên Thần nắm chặt điện thoại, cuộc gọi thứ hai đã sắp kết thúc, Tô Thám vẫn không nghe máy.
“Tại sao cô ấy không trả lời điện thoại?”
Hiên Viên Thần nghĩ không ra.
“Có lẽ điện thoại không ở bên cạnh.”
Lý Sâm nói, sau đó ông lo lắng Hiên Viên Thần sẽ trực tiếp đi xuống tìm người liền nói trước: “Thưa ngài, ngài ngồi ở trong xe đợi một chút, tôi xuống gõ cửa, hỏi thăna xem : + Tô Thâm có ở nhà hay không.”
Hiên Viên Thần gật đầu, ánh mắt anh xuyên qua sân, nhìn đến căn phòng ở tầng ba đèn đuốc sáng trưng, anh thầm nghĩ, cô không có ở nhà vậy cô sẽ đi đâu?
Chẳng lẽ lại chạy đi xem mắt rồi?
Lý Sâm mở cửa xe, ông đi đến trước cổng chính nhắn chuông cửa.
Lý Thiến đang xem TV, nghe được tiếng chuông cửa làm bà có chút ngạc nhiên.
Chồng bà rõ ràng lúc đi ra ngoài tản bộ đều sẽ mang theo chìa khóa, lúc này là ai trễ như thế còn đến gõ cửa?
Lý Thiến đứng dậy đi ra cửa, xuyên qua cửa hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Chào bà, Tô phu nhân. Tôi là đồng nghiệp của Tô Thắm, tìm cô ấy có chút chuyện.”
Ngoài cửa, Lý Sâm vô cùng lịch sự đáp.
Lý Thiến vừa nghe đến tìm con gái, bà liền mỏ cửa. Nhìn Lý Sâm một thân chính trang bên ngoài: “Ông là đồng nghiệp của diều li NI : ma Thâm, trễ thê này rôi, ông tìm nó có chuyện gì sao?”
“Xin hỏi Tô Thâm có nhà không? Tôi gọi điện thoại cô ấy không trả lời.”
“Nó ở nhà, ông vào đi! Nó đang ở thư phòng, không mang điện thoại theo bên người.”
“Không cần, tôi chỉ muốn nhờ phu nhân thay tôi gọi cô ấy một tiếng. Nói là tôi có chuyện tìm cô ấy thương lượng một chút, tôi chờ ngoài cửa.”
Lý Sâm khách khí nói.
“Được!”
Lý Thiến cũng không dám chậm trễ. Hiện tại Tô Thắm làm việc ở toà nhà tổng thống, như vậy đồng nghiệp của cô khẳng định cũng là nhân viên cao cấp của toà nhà tổng thống. Kn m8.
Tô Thắm đang luyện thư pháp, trên người còn mặc áo ngủ, ở nhà là nơi cô tùy ý thoải mái nhất.
Ngoài cửa, Lý Thiên lo lắng tiến vào: “Tiểu Thám, có đồng nghiệp đến tìm con.”
“Cái gì? Đồng nghiệp của con?”
Tô Thắm không khỏi run một cái, trễ như vậy là ai đến tìm cô?
“Một người đàn ông tầm 40 tuổi. Mẹ cũng không hỏi tên ông ấy là ai.”
Tô Thắm lập tức nghĩ đến Lý Sâm, cô vội để bút xuống: “Ông ấy đang ở đâu?”
“Chắc là ở ngoài cửa? Ông ấy không vào nhà, tìm con ra ngoài thương lượng chuyện gì đó.”
Tô Thắm nghe xong, chẳng lẽ xảy chuyện gấp gì sao? Cô nhanh chóng đi ra, Lý Thiên ở sofa ngoài phòng khách đưa cho cô một cái áo khoác lông: “Nào, khoác thêm vào.”
Trên người Tô Thâm mặc một bộ áo ngủ bằng nhung màu xám, thật sự không thích hợp để gặp người khác. Cô khoác thêm áo khoác, mang một đôi dép lông xù ra ngoài.
Tô Thắm vừa gội đầu, tóc dài bị gió đêm thổi có chút loạn. Cô nắm chặt áo lông, bất chấp gió đông lạnh bước ra ngoài.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, Lý Sâm quả nhiên đứng đó.
“Chú Lý, sao vậy? Xảy ra chuyện ;gù rồi mm sao?”