Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 950



Chương 950:

 

“Không, cũng không phải toàn bộ là do em, có lẽ do anh đã phạm sai lầm khi ở vị trí đó.”

 

“Tôi cũng nghĩ do tôi mà anh ấy mới điều anh đi chỗ khác, nhưng sau này tôi hỏi anh ấy, anh ấy nói không hoàn toàn là vì tôi, là do anh có thiếu sót trong công việc, việc này chắc anh rõ hơn ai hết.”

 

“Anh hiểu anh ta, chắc lúc đấy anh ta đã yêu em nên mới điều tra anh, điều tra ra chỗ sai của anh mới điều anh đi.”

 

Đoạn Tử Hiên lúc này không biết oán trách ai, có lẽ nên oán trách chính bản thân anh ta.

 

Anh ta khi đó, ngồi lên vị trí ấy đã nghĩ có thể cứu vãn tình cảm với Tô Thắm nên mới càng thêm tự tin tự đại.

 

Bây giờ nghĩ lại, Tô Thắm bị thương tổn căn bản không thể tha thứ cho anh ta, lúc này Tô Thắm làm tất cả, như tri âm, cũng như người chỉ đường, đêm anh ta từ thế giới mê muội về cuộc sống chính đáng của mình.

 

“Tô Thám, cảm ơn em, những bức ảnh đó anh sẽ xóa hết, em không cần phải lo lắng, anh dùng mạng mình để đảm bảo.”

 

“Tử Hiên, chúc anh có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

 

Tô Thắm sau bốn năm đã gọi lại tên của anh ta.

 

Đoạn Tử Hiên lúc này đang ngồi trong xe, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói ra lời, cuối cùng anh ta cúp điện thoại.

 

Anh nắm tay lái, thống khoái vứt bỏ hết áp lực trong thời gian này ra ngoài.

 

Cuối cùng lái chiếc xe đen đã dừng ở Tô gia hai ngày rời đi.

 

Chiếc xe lái về một trung tâm tàn tật, Đoạn Tử Hiên không đăng ký thủ tục công ích, anh chỉ đi thẳng vào trong, trước mặt anh xuất hiện một cậu bé vừa lắp chân giả, cậu bé nhảy nhảy trước mặt anh, vì không thể đứng vững nên nhảy lên chân Đoạn Tử Hiên: “Chú à, chú có thể đỡ cháu một chút không?”

 

Cậu nhóc ngắng đầu, nụ cười lộ rõ vẻ kiên cường.

 

Khóe mắt Đoạn Tử Hiên lần nữa lại đỏ, anh ngồi xổm xuống, gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

 

“Chú à, chú đến tìm người ạ?”

 

“Không phải, chú đến để xin một công việc.”

 

Đoạn Tử Hiên nhìn cậu nhóc cười.

 

Cậu nhóc nghe xong liền vui vẻ cười, lúc này bác sĩ của cậu đi qua, nói với cậu: “Tiểu Hào, đừng chạy linh tinh, cần thận chút.”

 

“Chú bác sĩ, sau này cháu có thể đi lại bình thường rồi, cháu mặc quần dài sẽ không ai nhìn thấy chân giả của cháu nữa.”

 

Cậu nhóc vui vẻ cười nói.

 

Sau đó, Đoạn Tử Hiên đột nhiên muốn tát bản thân một cái, Tô Thắm muốn anh tới đây, anh thật sự đã cảm nhận được rồi, bản thân anh thật sự rất may mắn, mặc dù anh mắt công việc, nhưng anh còn sức khỏe, kiến thức và đầy đủ tứ chỉ, anh còn có thể làm nhiều việc có ý nghĩa.

 

Đoạn Tử Hiên đi về phía sân trước, nói với nhân viên ở đó: “Xin hỏi ở đây còn cần nhân viên không? Tôi đến ứng tuyển.”

 

“Cần nha, chỗ chúng tôi vô cùng cần nhân viên, tiên sinh, anh thật sự muốn đến đây làm việc sao?”

 

Cô gái trẻ tuổi kinh ngạc hỏi.

 

“Đúng vậy.”

 

Đoạn Tử Hiên vô cùng chắc chắn.

 

Tô Thắm ngồi trong phòng một lúc lâu, đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô nhìn thoáng qua, là Hiên Viên Thần gọi.

 

Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười ngọt ngào bắt máy: “Alo, anh cũng có thời gian gọi cho em à?”

 

“Anh cho hội nghị nghỉ 10 phút, muốn gọi cho em một chút.”

 

“Tại sao vậy?”

 

“Chỉ đơn giản là nhớ em.”

 

“Buổi trưa vừa gặp mà.”

 

Tô Thắm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.