Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 988



Mộ Phi rất muốn biết cô vừa mới gặp chuyện gì trong mơ, đem cô dọa thành như vậy.

 

Lúc này Thư Thuần khóc một trận, nước mắt cũng không còn, cô cầm lấy khăn giấy bên cạnh, cúi đầu lau đi nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn sưng đỏ không thể gặp người.

 

“Xin lỗi!”

 

Thư Thuần thì thầm xin lỗi, cô nghĩ mình vô duyên vô cớ chạy đến đây, khẳng định đã gây ra phiền toái cho anh ta rồiccc “Nói cho anh biết, mấy ngày nay em đã xảy ra chuyện gì?”

 

Mộ Phi càng muốn biết chuyện này.

 

“Em… em gặp hai kẻ xấu, hành lý của em cũng bị để lại trong khách sạn.”

 

“Bác sĩ nói quần áo của em bị ướt, tối hôm qua em không ở trong khách sạn?”

 

Trái tim Mộ Phi thắt lại.

 

“Em vốn là ở trong khách sạn. Nhưng mà em nghe bên ngoài cửa có hai người đàn ông muốn tiến vào, em liền chạy. Chạy ra khỏi khách sạn, trốn ở gần đó.”

 

Mộ Phi siết chặt tay, nếu hai tên khốn kia đứng trước mặt anh, anh nhất định phải đánh người.

 

Chỉ là, tay vừa siết chặt, Mộ Phi mới phát hiện, bản thân còn đang ngồi trên xe lăn, trong lòng anh chua sót.

 

“Trừ bỏ dính mưa, bị đói, em còn xảy ra chuyện gì không?”

 

Mộ Phi khàn giọng hỏi lại.

 

Thư Thuần lắc đầu, mím môi cười: “Không có, em đến đây tìm anh, em không nghĩ tới sẽ mang đến phiền phức cho anh.”

 

Đáy lòng Mộ Phi thầm mắng cô một câu ngốc nghéch, vì cái gì liền chạy tới đây như vậy?

 

“Em chỉ có được địa chỉ công ty của anh liền chạy đến đây sao?”

 

“Em chỉ biết địa chỉ công ty anh, em không tìm được nhiều tin tức của anh.”

 

Thư Thuần cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

 

Mộ Phi cũng không thể trách cô, cho dù viện trưởng Trần có số điện thoại của anh, khẳng định cũng là đi gặp bác sĩ trước đây của anh.

 

Anh và bác sĩ vẫn luôn liên lạc với nhau qua điện thoại, mà Thư “

 

Thuần không có nghĩ đến điểm này, cũng chỉ có thể nói cô vẫn còn quá non nót.

 

“Bây giờ em bình an gặp được anh là có thể yên tâm rồi.”

 

Mộ Phi thấp giọng nói.

 

Thư Thuần nghe được câu nói này, lập tức kinh hoảng ngẳắng đầu: “Anh sẽ đuổi em đi sao?”

 

Mộ Phi ngắn ra, lắc đầu: “Anh không có ý đuổi em. Ý của anh là em lần này vượt qua nguy hiểm, anh cũng yên tâm rồi.”

 

Trong lòng Thư Thuần nhẹ nhõm vài phần. Mặc dù cô khẩn cầu ông trời chỉ cần cho cô gặp anh một lần là được, nhưng hiện tại gặp anh rồi, cô lại tham lam muốn nhiều hơn. Tốt nhất có thể để cô ở lại vài ngày, để cô ở lại bên anh một chút.

 

“Đợi truyền dịch xong, anh sẽ để bác khi kê đơn thuốc, em theo anh về nhà ở đi!”

 

Mộ Phi nói với cô.

 

Thư Thuần vừa nghe liền vui mừng gật đầu: “Được!”

 

Nữa tiếng sau, Thư Thuần truyền dịch xong, Mộ Phi đưa cô đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Thư Thuần thật sự rất đói, cô liền ăn rất nhiều đồ ngọt, Mộ Phi ngồi ở đối diện nhìn cô đói thành dạng này anh không thấy buồn cười, mà chỉ có đau lòng.

 

“Mộ tiên sinh, chân của anh thế nào rồi?”

 

Thư Thuần ăn một lát, cô quan tâm hỏi.

 

Mộ Phi nhíu mày: “Em vừa nãy gọi anh là Mộ Phi. Vì sao bây giờ lại đột nhiên biến thành Mộ tiên sinh rồi?”

 

Sắc mặt Thư Thuần hơi ửng hồng. Lúc trước cô không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cô nghĩ đến giữa mình và anh còn có khoảng cách thân phận, cô không thể không lễ phép.

 

“Xin lỗi, em vẫn gọi anh là Mộ tiên sinh đi!”

 

Thư Thuần nhẹ giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.