Chương 100:
Trong lúc dùng cơm, Diệp Như Hề rõ ràng cảm giác được một tâm mắt nóng rực đang chiều thẳng vào người mình.
Cô nhịn không được ngâng đầu, liền thấy Tiết Trì Thành đang ngôi ở phía bàn đối diện.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, phía sau lửng Diệp Như Hề đều dựng đứng hết lông tơ, sỏn gai ôc.
Ánh mắt Tạ Trì Thành thật sự có chút đáng sợ, giông như con báo vậy.
Cô tránh đi tầm mắt anh, cúi thấp đâu.
“Xảy ra chuyện gì thế? Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không…… rất ngon.”
Tại sạo cô đã mò tới chỗ này mà vẫn có thê gặp phải Tạ Trì Thành?
Không đúng, cô chột dạ cái gì chứ?
Cô cũng không phải đang làm ra chuyện gì có lôi với anh.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Như Hè lại ngâng đâu, phát hiện đối phương căn bản còn chưa có ý định dời tầm mắt, thậm chí khẽ cong cong khóe môi, như là đang cười với cô.
Diệp Như Hề bị nụ cười của anh dọa SỢ rÔi.
Tạ Trì Thành cũng không nghĩ tới lại gặp phải Diệp Như Hê ở chỗ này, Ô, còn có cả thăng nhãi nhà họ Lục kia nữa chứ.
Ngôi ở phía đôi diện Tạ Trì Thành chính là hai người Dịch Thành Minh cùng Tôn Tử Hạo, trong khoảng thời gian này bọn họ đi cùng nhau tương đôi nhiêu, ngay cả nhà hàng này cũng là Dịch Thành Minh mãnh liệt kiên nghị mọi người tới.
Cho nên, ở thời điểm thấy Tạ Trì Thành rõ ràng đang thất thần, Dịch Thành Minh liền quay đầu nhìn theo tầm mắt anh, sau đó liền sửng sốt.
Mẹ nó, đúng là nghiệt duyên, tại sao đi đến đâu cũng đụng mặt thế?!
Dịch Thành Minh thật sự cảm thấy quá tâm linh, tại sao ba người độc họ có lần tụ hội hiềm hoi nào cũng đều đụng mặt Diệp Như Hề thế?
Eĩng lúc Tôn Tử Hạo cũng muốn y lại xem thế nào, liền bị Dịch Thành bắt lấy bả vai, nói: “Tôi nhớ ra rôi, tôi còn có việc, đi về trước, đi thôi, chuột.”
Tôn Tử Hạo mang vẻ mặt ngắn ngơ, nói: “Anh có việc thì túm theo em làm gì?”
Dịch Thành Minh mang vẻ mặt vô tội, nói: “À? Vậy cậu muốn ở lại sao?”
Tôn Tử Hạo run lên một chút, hiện tại cậu ta vẫn còn thấy chột dạ, nều bây giờ phải ngôi một mình với anh Thành thì cậu ta không biết làm thế nào, liền nói: Được, em và anh cùng À”
ve “Vậy thì, Trì Thành à, tôi với chuột đi vê trước nhé.”
Tạ Trì Thành lạnh nhạt ừ một tiếng.
Dịch Thành Minh trực tiệp đem Tôn Tử Hạo túm đi rôi, xem như đã cứu cậu ta một phen, Dịch Thành Minh đã nhìn ra được, Tạ Trì Thành để ý người phụ nữ kia tuyệt đồi không phải chỉ là thoáng qua.
Kiểu phụ nữ này, vẫn nên là kính nhỉ viên chỉ * thì tốt hơn.
* Kính nhỉ viễn chỉ 3m35.
là à một thành ngữ cô, được trích từ “Luận ngữ-Ung dã” Trung Quốc của Không Tử .Được hiều nồm na là là kính trọng nhưng không dám gân; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại phải tự biết giữ khoảng cách.
Bữa cơm này Diệp Như Hề ăn không ngon một chút nào, cô gắng chịu đựng tầm mắt người kia đang dừng trên người mình, sắp thiêu cháy cô đến nơi rồi.
Vậy mà Lục Tư Viên lại không hê phát hiện ra, cuôi cùng vân chỉ nhìn vào sắc mặt không. tốt lặm của Diệp Như Hề rồi nói: “Tiểu Hề, em không thoải mái sao?”