Chương 1006
Nhiếp Tịch có mang theo một chút tâm tư, không hề nói trước về điểm này, chỉ chờ cô mệt mỏi, bản thân sẽ được phô trương phong độ quý ông của mình.
Nhưng anh ta chờ lại chờ, chờ đến khi bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, tốc độ của Diệp Như Hề lại càng nhanh!
Cuối cùng, anh ta nhịn không được nói: “Em chậm một chút đi, sốt ruột như thế làm gì? Khoảng cách từ giờ tới hừng đông vân còn một chút thời gian.
Diệp Như Hề ở phía trước quay. đầu lại, nhìn anh ta một cái, chỉ nói: “Yếu ướt thê à? Không được?”
Nhiếp – Tịch nháy mắt đứng thẳng eo, tức giận nói: “Được! Sao có thể không được?”
Đàn ông sao có thể nói không được?
Không được cũng phải được!
Cho nên Diệp Như Hề không hề dừng lại nghỉ ngơi, một hơi bò lên trên đỉnh, cho đến khi thấy cửa chùa miều.
Nhiếp Tịch theo ở phía sau, thở hì hục, ánh mắt nhìn cô như thầy quỷ Vậy.
Cũng không phải là gặp quỷ hay sao?
Người phụ nữ này nhìn qua mỏng manh yếu ớt, sao thể lực lại tốt như vậy chứ? Leo núi thời gian lâu như vậy, ngoại trừ hô hắp có chút dồn dập thì không có vân đề gì.
“Em thường xuyên leo núi à?”
“Không phải, tôi chỉ rèn luyện thói quen liên quan.”
“Cô gái ơi, rèn cái gì liên quan thế?”
Diệp Như Hêề cười cười, trong lòng yên lặng đáp lại một câu, nêu anh thường xuyên bị bắt CÓc, gặp. phải tình HÌgG nguy hiểm, anh cũng sẽ rèn luyện được nhiều thứ liên quan.
Nhiệp Tịch nhìn cô không nói lời nào, cũng cạn lời, nói: “Ơ’ chỗ này chờ một lát nhé, còn chưa tới nửa giờ trời đã sáng, trời sáng rôi CÓ thể vào thắp que hương đâu tiên.”
Diệp Như Hề ừ một tiếng, hít thở thật sâu, cảm nhận không khí trong lành, cảm thấy vui vẻ thoải mái, ngay cả hậm hực trong lòng cũng tản đi vàiphần..
Cô cười cười, chân thành nói: “Cảm ơn anh.”
Nhiếp. Tịch dừng một chút, “Chỉ một câu cảm ơn?”
“Không thì thế nào?”
“Về sau đừng gọi Nhiếp tiên sinh thì tốt rồi.
Đây quả thật không phải một yêu cầu khó khăn, cho nên Diệp Như Hề đồng ý.
“Cảm ơn, A Tịch.”
Nhiếp Tịch chưa bao giờ cảm thây tên của mình được ai đó gọi lại dễ nghe đến vậy, dễ nghe đên mức……
khiến anh ta có chút ngần người.
Hai người đứng ở của chùa miếu lắng lặng chờ đợi, thời tiết trên núi rất lạnh, nhưng Diệp Như Hề cũng không cảm thấy lạnh, ánh mắt cô chân thành, trong lòng không ngừng thay bà ngoại câu nguyện.
Trời từ từ sáng lên, ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây thật dày, mang theo tia sáng âm áp.
Khi mặt trời từ từ lên cao, khung cảnh đó đẹp tới mức rung động lòng người.
Mà ở thời điểm bọn họ không biết, một bóng đen chọt lóe qua rừng cây phía sau họ.
Diệp Như Hệ cuôi cùng cũng thắp que hương đầu tiên, cô quỳ gôi trước tượng Phật, trong tay cậm que hương, nhằm mát lại, câu nguyện với Phật Tô, mong bà ngoại có thê khỏe lên.
Một khi trong lòng có tín ngưỡng, tâm tình trầm trọng không qua nồi cũng được hé mở cánh cửa mới.