Chương 1014
Tiêu An khàn khàn mở miệng nói: “Mami, trước kia, mẹ vẫn luôn làm bộ không quen biết bọn con sao? Bọn GÓI khiến mẹ chán ghét đến vậy Thà răng không nhận nhau, thà răng coi như người xa lạ, cũng không muôn nghe bọn họ gọi một tiêng mami.
Kết luận này trực tiếp đánh sập phòng tuyến tâm lý của Tạ An, cậu nắm chặt hai tay, vẻ mặt đầy mắt mát.
Diệp Như Hề cảm thấy trái tim mình sắp chịu không nỗi, thậm chí còn theo bản năng muốn ôm lấy chúng, dịu dàng trân an.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Diệp Như Hề nhìn thoáng qua màn hình, lập tức đứng lên, nghe máy.
“Bọn chúng tới rồi?”
Diệp Như Hề quay đầu lại nhìn thoảng qua hai đứa nhỏ trên sô pha, cô đi tới ban công, đè thấp giọng nói: “Anh điên rồi sao? Vì sao lại đưa chúng tới đây?”
Tạ Trì Thành thấp giọng cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Tôi phải đi Las Vegas mấy ngày, em chăm sóc chúng đi.”
Diệp Như Hề nhíu mày, “Tạ Trì Thành, anh nghe không hiểu lời tôi nói sa?”
Bên kia im lặng thật lâu.
Nửa ngày sau, Tạ Trì Thành mới nhẹ nhàng nói: “Em quen biết Nhiếp Tịch từ lúc nào?”
Sao đột nhiên lại nhắc tới Nhiếp Tịch?
“Anh nhắc tới anh ta làm gì?”
“Trước khi tôi trở về, em tốt nhất đừng làm ra chuyện gì.”
Những lời này rất nặng nề, gần như: là mỗi một chữ đều mang tính uy hiếp cực mạnh.
Diệp Như Hề không hiểu sao lại cảm thây chột dạ.
“Tiểu An và Nhạc Nhạc tôi sẽ tự đến đón vệ, nhưng trước khi tôi trở về, em sẽ chăm sóc chúng.”
“Tạ Trì Thành!”
“Đừng quên, em cũng là người giám hộ.”
Những lời này trực tiếp khiến trái tìm Diệp Như Hê lộp bộp một tiếng, còn không đợi cô phản ứng lại, điện thoại đã cúp ngang, gọi lại thì bên kia lập tức tất máy.
Diệp Như Hề siết di động, trong lòng loạn thành một đoàn.
Câu nói kia của Tạ Trì Thành là có ý gì?
Người giám hộ……
Chẳng lẽ anh đã biết cái gì sao?
Thân phận của cô bị điều tra ra rồi?
Anh biết từ lúc nào?
Cho nên anh mới đưa Tiểu An và Nhạc Nhạc tới đây sao?
Rõ ràng cô đang hoảng loạn, nhưng Diệp Như Hệ lại cảm nhận được cảm giác an tâm trong cơn hoảng loạn, thật kỳ lạ, giỗng như là…… Cô cuối cùng có thê không cần nhẫn tâm đuổi hai đứa nhỏ đi nữa.
Cô thở ra một hơi nặng nề, xoay , người, liền đối diện với hai đôi mắt sáng lấp lánh.
Trong lòng cô lại gục ngã, cuối củng, cô từ bỏ chống cự, thấp giọng nói: “Đói bụng chưa?”
Chỉ đơn giản ba chữ như vậy, trực tiếp khiến Tiểu An và Nhạc Nhạc đều gào khóc, hai đứa nhỏ vừa khóc lóc vừa chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng cô.
Diệp Như Hề ôn nhu nói: “được rồi, còn ‘kHểE nữa thì hỏng mắt luôn mắt, đừng khóc.”