Chương 1018
“Là chuyện gì thế?”
“Anh tò mò như vậy làm gì?”
“Tiểu Hề, em nói như vậy làm tôi buồn đó, tốt xấu gì tôi cũng là vị hôn phu tương lai của em đúng không?”
Ba chữ ‘ vị hôn phu mơ hồ truyền ra, Tiểu An và Nhạc Nhạc giống như gắn radar trên đầu, lập tức nhìn chằm chằm Diệp Như Hề.
Bị hai cặp mắt to chân thành tha thiết nhìn chăm chằm, Diệp Nhự Hè thiếu chút nữa đã buông súng đầu hàng, vội vàng nói: “Nhiệp Tịch! Anh nói bậy cái gì thế, anh biết rõ đó chỉ là một thỏa thuận.”
“Đúng đúng đúng, là thỏa thuận, nhưng quan hệ của chúng ta cũng là thật, trong bữa tiệc ngày kia hắn là sẽ được tuyên bó.”
Tuy lời là như vậy, nhưng Nhiếp Tịch nói không sai, cô cũng không có cách nào phản bác, nhưng ở trước mặt Tiểu An và Nhạc Nhạc, dù sao cô cũng không thẻ thừa nhận.
“Em đang ở nơi nào? Tôi đi tìm em, có chút việc còn phải cùng em xác định quá trình.”
“Không cần! Tôi hiện tại có chút việc, anh không cần qua đây.”
Lúc này, Nhạc Nhạc tò mò gọi một tiếng: “Mami, mẹ đang nói chuyện cùng với ai thế?”
Diệp Như Hề muốn che lại di động đã không còn kịp , chỉ nghe thầy. Nhiệp Tịch ở bên kia chân chờ nói: “……
Mami?”
Diệp Như Hề tạm thời không biết phải giải thích thế nào.
Đành vội vàng nói: “Tôi còn có chút việc, giò không nói chuyện nữa, tạm biệt.”
Dút lời liền cúp điện thoại.
Tạ An tựa hô đã đoán được gì đó, lặng lẽ nhìn thoáng qua di động của mami, liền thây được hai chữ Nhiếp Tịch, mợ hồ cảm thấy cái tên này khá quen mắt, nhưng một chốc một lát lại không nhớ ra.
Nhạc Nhạc nghỉ hoặc nói: “Mami, vừa rôi mẹ đang nói chuyện với ai thê?”
“Một người bạn.”
Nhạc Nhạc cảm thấy đó chắc hẳn không phải người Bấi bình thường, ưng Nhạc Nhạc lại rất thông minh, không hề truy hỏi.
Mẹ con ba người vô cùng vui vẻ mua đồ xong lại về nhà, Diệp Như Hề nấu một bữa cơm trưa phong phú, hai đứa nhỏ ăn tới no căng.
Diệp Như Hề vẫn luôn gắp đồ ăn cho các con, nhìn bọn nhỏ ăn uống vui vẻ, bản thân hình như cũng thây no.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Diệp Như Hề còn cho rằng là chị Thu tới, nhưng vừa mở cửa, lại thấy Nhiếp Tịch đang đứng ở ngoài, cô hoảng sợ tới mức theo bản năng muốn đóng cửa lại, nhưng Nhiếp Tịch đã sớm đưa một chân chăn lây cửa.
Nhiếp Tịch bát đắc dĩ nói: “Tôi nói này, em không cân phải phòng bị tôi tới vậy chứ?”
Diệp Như Hề chắn cửa, không hề có ý cho người vào trong, chỉ nói: “Sao anh lại đột nhiên tới đây?”
Xem dáng vẻ cô khẩn trương không muôn tiệp khách như vậy, Nhiếp Tịch híp híp mất, ánh mắt có chút nguy hiểm, nói: “Tiểu Hề, em như vậy, tôi sẽ nghi ngờ em đang giâu đàn ông trong đó nha.”
Đúng, nhưng không phải đàn ông, mà là trẻ con I “Anh nói bừa cái gì thế? Không có chuyện gì thì anh đi vê trước đi, tôi hiện tại không được tiện.”
Diệp Như Hề từ chối anh ta không hề nương tình, cũng không chừa. chút . đường sống nào, đột nhiên dẫm phải chân đôi phương khiến anh ta đau đến mức rụt chân về, cô lập tức muốn đóng cửa lại, nhưng một giọng nói non nót mang theo chút tò mò thốt lên: “Mami,, là ai tói vậy?”