Chương 1019
Trong lúc nhất thời, Diệp Như Hề cứng đò thân thê.
Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Nhạc Nhạc đang năm ông quân cô nhìn ra bên ngoài.
Trong lòng Diệp Như Hề thở dài thật sâu, cũng không đóng cửa nữa.
Cô biết đứa nhóc tỉnh nghịch Nhạc Nhạc nhà mình là cỗ ý, con bé rất tỉnh ranh, luôn có thê suy đoán được gì đó, giống như hiện tại, Nhạc Nhạc chắc chăn cô ý xuất hiện.
Nhưng Diệp Như Hề không thể nảy sinh bắt cứ suy nghĩ trách cứ nào, bởi vì là lỗi của cô mới khiến Nhạc Nhạc không có cảm giác an toàn như thể.
Nếu bại lộ, vậy thì không cần phải giâu nữa.
Tầm mắt Nhiếp Tịch cũng dừng trên người Nhạc Nhạc , mắt to trừng mắt nhỏ, anh ta bỗng nhiên nghĩ tới giọng nói phát ra từ điện thoại của Diệp ND? Hề trước đó.
Trong lúc nhất thời, Nhiệp Tịch cảm thây trời sắp sập xuông, anh ta còn tự an ủi bản thân một chút, có lẽ chỉ là hiểu lầm, liền nói: “Tiểu Hề, đứa nhỏ „ Nhạc Nhạc bắt lấy góc áo manii, không hé răng.
Cô bé làm như đang chờ đợi thầm phán vậy, khuôn mặt nhỏ đều căng chặt.
Diệp Như Hề thấy vậy, trái tim lập tức mm nhữn, nói: “Ưm, con gái của tôi.”
Nhiếp Tịch: “……”
Anh ta, anh ta nghe nhằm đúng không?
Mami?2 “Con gái?!”
“Đúng.”
Khuôn mặt nhỏ căng chặt của Nhạc Nhạc lập tức thay đổi, vui vẻ cười cong đôi mắt, còn ngoan ngoãn gọi một tiêng: “Chào chú, cháu là Nhạc Nhạc, rât vui khi được làm quen với chút”
Nhiệp Tịch thì không thây vui chút nào, anh ta thậm chí còn có chút choáng váng, cảm thấy chính mình gặp ảo giác, thậm chí còn sinh ra ảo giác.
Không đúng, Tiểu Hè lương thiệt như thê, có lễ…… Đây là đứa trẻ được cô nhận nuôi chăng?
Đúng, nhất định là cô nhận nuôi đứa trẻ này, không sai.
Nhưng mà, Nhiệp Tịch muốn tự thuyệt phục mình nên đã xem nhẹ gương mặt giống hệt nhau của Nhạc Nhạc và Diệp Như Hề.
Hoặc là, điểm này cũng chứng minh cho câu nói gọi là lừa mình dôi người.
“Mami, không cho chú tiến vào trong sao?”
Diệp Nhự Hề mặt không đỏ thở không gấp, nói: “Chú ấy không muốn tiên vào, chú còn có việc phải làm.”
Nhiếp Tịch lập tức nói: “Không! Tôi rảnh rỗi không có gì làm cả! Mọi người ăn cơm chưa? Chú sẽ mời mọi người đi ăn cơml”Nhạc Nhạc cười nói: “Không cần, mami làm đồ ăn ngon lắm!”
Nhiếp Tịch lập tức nói: “Ta còn chưa được ăn cơm, không ngại thêm cái chén đôi đũa chứ?”
Diệp Như Hệ lại rât ngại, cô cũng không thích cảm giác khu vực của mình bị xâm phạm, nhưng bời vì cô còn cân tới Nhiếp Tịch cùng diễn kịch lừa gạt bà ngoại, tạm thời không thể tuyệt tình đuôi người đi, nên đành nhịn xuông.
“Được, vào đi.”
Bát đắc dĩ, cô mở cửa ra, đề Nhiếp Tịch tiên vào.
Nhiếp ` Tịch vừa mới bước vào trong, đã ngửi thầy mùi đồ ăn thơm nồng mê người, thơm đến mức khiến người ta thèm ăn, vốn dĩ anh ta cũng không thầy. đói, SỞ ngửi mùi lại thây bụng đói côn cào.
Lúc này, Tiểu An vừa vặn lấy thêm một bộ chén đũa từ trong phòng bếp đi ra, giông như đã sớm biết vậy.