Chương 1034
“Anh trai, làm sao bây giò, tới chiều mami sẽ ‘đi trang điêm tới bữa tiệc rồi!”
Nhạc Nhạc thật sự sốt ruột, thậm chí còn có cảm giác hận sắt không thành thép, hận không thê chạy đến trước mặt daddy hung hăng đánh vài cái.
Tạ An an ủi em gái: “Sẽ không, daddy luôn rất đáng tin, lần này sẽ không có sai sót…..
“Sốt ruột muốn chết!”
Dù trong lòng hai đứa nhỏ rất sốt ruột, nhưng vần phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mami.
Chờ lúc sắp đi ra cửa, Tạ An và Nhạc Nhạc cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Diệp Như Hề cản lại.
“Hôm nay hai đứa phải ở nhà đợi rồi, mami tìm người tới ở cạnh các con”
Nhạc Nhạc sửng sốt, lộ ra vẻ mặt đáng thương nói: “Vì sao chứ ?
Mami, chúng con muôn đi cùng mẹt”
Diệp Như Hề lắc đầu, “Lần này thì không được.”
Tạ An nói ngay sau đó: “Mami, chúng con nhất định sẽ rất nghe lời!”
Nếu như hai anh em không đi theo, sao có thể ngăn cản mami?
Nhưng lúc này Diệp Như Hề kiên quyết hơn bất cứ lúc nào, “Không được, lần này các con không thể đi theo.”
Cô không cho phép hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn , cho dù cô không nỡ từ chối hai đứa nhỏ nhưng cô cũng không muốn khiến bà ngoại tồn thương.
Tiểu An và Nhạc Nhạc biết, một khi mami đã thật sự hạ quyết tâm, thì rất khó thay đồi, cả hai đều không làm nũng đôi đi theo nữa.
Diệp Như Hề chờ đến khi bảo mẫu đáng tin tìm tới nhà mới vội vàng rời đi.
Chờ manmi vừa đi, Nhạc Nhạc đã sốt ruột, “Anh! Chúng ta làm sao bây giòt”
“Tiếp tục gọi điện thoại cho daddy, anh Ni điều tra lộ trình của mamii, đừng có gấp!”
“Vâng!”
Hai anh em phân công nhiệm vụ cho nhau, cực kỳ giông đặc công đang thực thi nhiệm vụ.
Về bên kia, sau khi Diệp Như Hề rời khỏi nhà thì trực tiếp đi đới bệnh viện đón bà ngoại.
Hôm nay trạng thái tinh thần của Hứa lão phu nhân cũng không tệ lắm, ít nhất còn có thể xuống giường đi lại, nhìn thấy Diệp Như Hệ còn vui vẻ xoay một vòng.
“Tiểu Hề cháu xem hôm nay bà ngoại thế nào?”
“Rất tuyệt!”
“Hôm nay chính là một ngày quan trọng, Tiêu Hề nhà bà ngoại cuỗi cũng phải tiếp nhận cây gậy của ta, từ nay về sau, cháu sẽ là người thừa kế bà ta kiêu ngạo nhất.”
Hốc mắt Diệp Như Hề có chút chua xót, nói: “Sao có thể được vậy, cháu còn có rất nhiều chỗ cần phải học hỏi thêm, bà ngoại vẫn phải nhìn cháu dần cứng cáp mới được.”
Hứa lão phu nhân mỉm cười không nói.
Trương Thu đã sớm chuân bị tt tật cả, ngay cả trạng phục lão phu nhân mặc tham dự bữa tiệc cũng chuẩn bị xong, là một bộ sườn xám màu tím, đoan trang cao quý, tựa như khí chất của Hứa lão phu nhân.
Trang điểm, son môi, sắc mặt đau ốm của Hứa lão phu nhân đều bị che khuất, trông có vẻ rất có tinh thần, thêm khóe môi tươi cười của bà luôn dương cao, trông càng hào hứng, tinh thân sáng láng.
Thật giống như dáng vẻ năm đó Diệp Như Hề lần đầu tiên nhìn thấy bà, cao quý đoan trang, dường như là tiểu thư khuê các từ thời dân quốc bước ra.