Chương 1049
Cố Băng Băng nhìn chằm chằm sân khấu phía xa, tầm mắt dời đi, lúc nhìn vệ phía anh cả và anh hai, không hề bỏ lỡ vẻ hồi hận, ảo não, đau lòng, trìu mến, cùng với ánh mắt chỉ hận không thể bồi thường yêu thương của bọn họ, cô ta chỉ cảm thây lông ngực vô cùng đau đón.
Thì ra anh cả và anh hai gấp p không chờ nồi đuồi cô ta đi như vậy, đêu là bởi vì người phụ nữ kia còn chưa chết sao?
Vì sao lại đôi xử tàn nhân với cô ta như vậy? Cô ta rõ ràng đã đông ý, nhường một bước, vì sao còn nhất quyết đuôi cô ta đi? Ep cô ta tới đường cùng?
Rõ ràng, người phụ nữ kia đã có được nhiêu thứ như vậy! Tài phú, địa vị, còn có thân thê, mà cô ta thì sao?
Cô ta không có gì cải Có Băng Băng hận siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không cảm thây đau.
Đúng lúc này, di động của Nhiếp Tịch rung lên, anh ta nhíu nhíu mày, vôn định không để ý tới, nhưng di động vân luôn rung lên, nói cho cùng, – không có người nào dám quây rầy anh ta trong trường hợp thê này, ngoại trừ tình huống khẩn cấp.
Trong lòng Nhiếp Tịch bỗng nhiên nảy lên dựa cảm không tốt.
Diệp Như Hề chú ý tới sắc mặt Nhiếp Tịch không đúng lắm, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”Nhiếp Tịch trầm mặt, nói: “Tôi tạm thời xin lỗi phải tránh đi một lát.”
Dút lời, Nhiếp Tịch mỉm cười xin lỗi nhóm truyện thông, để Diệp Như Hề một mình ứng phó với màn hỏi đáp của truyền thông, anh ta xoay người đi nghe điện thoại.
Không có Nhiếp Tịch, Diệp Như Hề vẫn thành thạo đồi phó với câu hỏi của phóng viên, Hứa lão phu nhân ngôi bên cạnh mang vẻ mặt vui mừng, một màn đột kích vừa rôi, Diệp Như Hề xử lý còn tốt hơn bà nghĩ.
Cho dù có chút vội vàng, nhưng cũng đạt tới hiệu quả dự đoán.
Trong lúc có phóng viên dò hỏi tiệc đính hôn sẽ cử hành vào thời gian nào, Diệp Như Hề mới vừa mở miệng, chuẩn bị nói ra ngày tháng „ định sẵn, liền thấy Nhiệp Tịch với sắc mặt xanh mét đi trở vê, nói: “Tạm thời chưa thể thông báo.”
Diệp Như Hề ngần ra, ngắng đầu nhìn đối phương, nhưng Nhiệp Tịch lại tránh đi ánh mắt của cô.
Cuộc họp báo theo ý kiến của Nhiếp Tịch, vội vàng kết thúc, trực tiếp bước vào dạ tiệc, nhóm truyền thông tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng không dám ra mặt đắc tội Nhiệp Tịch, hơn nữa trên tay cũng đã có cũng đủ tin nóng, nên không tiệp tục đuôi theo.
Sau khi kết thúc họp báo, Diệp Như Hề và bà ngoại trở vê phòng nghỉ chuẩn bị trước, bên trong đã có bác sĩ và những dụng cụ y tê thích hợp phòng trường hợp xâu nhất.
Khi lão phu nhân vừa vào đến phòng, hai chân mêm nhữn, được Diệp Như Hề nhanh tay lẹ mắt đỡ lầy.
“Bà ngoại! Mau, bác sĩ!”
“Mang máy thở tới!”
Hứa lão phu nhân mê man được đưa lên giường nằm, lắp ống thở, hô hấp dồn dập hít mây hơi dưỡng khí, mới từ từ ồn định lại.
“Bà ngoại, đừng làm cháu sợ, bà sẽ không có việc gì, đừng sợ, cháu ở chỗ này.”
Hứa lão phu nhân miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại không có việc gì, chỉ thầy hơi mệt, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, cháu mau quay lại bữa tiệc đi, đừng để người ta nhìn ra SỐ HO.
Diệp Như Hề không yên tâm rời đị, nhưng cô rất rõ ràng, cô không thể văng mặt trong buôi dạ tiệc, nêu không suy đoán vừa được nén xuống sẽ có người nhắc tới.
Đều do cô còn chưa đủ mạnh mẽ.
“Bà ngoại, cháu ở cạnh bà một lát, không có việc gì.”