Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1054



Chương 1054

Lúc anh còn muốn nói thêm gì đó, Diệp Như Hề đã nhẹ nhàng cắt ngang, “Cố tiên sinh, anh đang dùng thân phận gì để ngăn cản tôi?”

Cố Cẩm Minh ngắn ra.

Diệp Như Hề mỉm cười, nhưng ý cười lại có vẻ lạnh nhạt và xa cách.

“Cố tiên sinh, tôi không có anh trai.

Mà anh cũng có em gái, chúc anh có một buổi tối vui vẻ, cũng cảm tạ Santa rolia đã tiếp ‘đãi. Xin lỗi không tiếp được.”

Diệp Như Hề không oán hận, nhưng không có nghĩa không thèm đê ý.

Nếu bọn họ chưa từng xuất hiện trong đời cô, như vậy sau này, cũng không cần xuất hiện.Huốồng chỉ, Diệp Như Hề đã biết bọn họ còn giữ Cô Băng Băng ở lại nhà họ Cố, mà Cố Cẩm Minh, vẫn đối xửvới Cổ Băng Băng rất cưng chiều.

Nếu bọn họ đã có em gái, cô cũng không cân hai người anh trai đột nhiên chạy ra, cô chỉ cân bà ngoại là đủ rôi.

Cố Cẩm Minh trơ mắt nhìn Diệp Như Hề rời đi, trong lòng đau đớn vô cùng, vừa đau vừa hoảng loạn, thậm chí ngay cả lời giải thích cũng kẹt trong cô họng, không thể nuốt xuống.

Anh cuối cùng cũng biết, bởi vì bản thân nhất thời không đành lòng, tiếp tục cưng chiều Cô Băng Băng, đã mạng tới cho Tiểu Hề tôn thương lớn thê nào.

Cố Cẩm Minh hồi hận, hối hận đến xanh ruột, thậm chí hận không thẻ cho mình một cái tát.

Anh quá ích kỷ, quá sai lầm.

Anh cho rằng chỉ là chuyện nhỏ, lại không biệt điêu này với Diệp Như Hề mà nói có ý nghĩa gì.

Anh vừa đau đớn về cái chết của Tiểu Hê, oán hận Tạ Trì Thành nhân tâm, tự trách mình sai làm, vừa tự giữ lại sai lầm là Cố Băng Băng ở bên cạnh.

Khó trách, Tiểu Hề cho dù đã trở về, cũng không hề xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Là bọn họ sai rồi.

Diệp Như Hềề nhanh chóng đi về phía trước, bỏ mặc Cô Cảm MÌnh phía sau, sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đau đớn từng cơn.

Thứ cô muốn là những thứ hoàn toàn toàn thuộc về mình, mà Di Ống ° v đồng tình và quan tâm bồ thí, không cân.

Diệp Như Hệ đi lên bục cao, tự phụ cao ngạo đón tầm mắt mọi người, giơ lên ly rượu, giương giọng nói: “Cảm tạ các vị đã đên tôi nay, nghi thức đêm nay kết thúc viên mãn, tôi……”

“40000100 Lời nói còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

Mà người cắt ngang, là Nhiếp Tịch.

Chỉ thấy sắc mặt anh ta lạnh băng, đi từng bước một lên, tiếp nhận microphone, trực tiếp thả xuống một quả bom.

“Thật xin lỗi, nghỉ thức đính hôn được hủy bỏ, tôi cùng Hứa tiểu thư sẽ không đính hôn.”

Lời vừa nói ra, toàn trường bùng nỏ.

Đám người bắt đầu nghị luận sôi nỗi, khiếp sợ nhìn bọn họ.

Nhiếp lão tiên sinh ở dưới sân khấu suýt nữa đã muốn vung quải trượng đánh chết đứa cháu nghịch tử.

Ném xong một quả bom, Nhiếp Tịch lại nói: “Bữa tiệc đến đây là kết thúc, đối với chuyện đêm nay, tôi thật sự thấy đáng tiếc, tôi và Hứa tiểu thư là bạn tôt của nhau, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa chúng tôi, còn chuyện đính hôn, xem nhứ không tồn tại.”

Để lại những lời này, Nhiếp Tịch liền buông xuông mierophone, nói khẽ với Diệp Như Hễ nói: “Thật xin lỗi.”

Dút lời, anh ta xoay người ròi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.