Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1061



Chương 1061

“Cùng tôi tổ chức hôn lễ.”

Diệp Như Hề im lặng.

“Thứ em muốn, tôi sẽ cho em.”

Giọng anh mang theo mê hoặc.

Diệp Như Hề lắc đầu, Tạ Trì Thành thây cô không có dấu hiệu mêm lòng, còn cho răng cô thật sự đã yêu Nhiệp Tịch, đuôi mắt đều tức tới đỏ ngầu.

“Em lại vì hắn mà kháng cự tôi đến vậy?!”

“Tạ Trì Thành, không có Nhiếp Tịch này, sẽ còn có ngàn ngàn vạn vạn Nhiệp Tịch khác, chuyện giữa chúng ta căn bản không liên quan tới anh ta.”

“Vậy mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì!”

Tạ Trì Thành cảm thây chính mình điên rồi, bị người phụ nữ này ép điên rôi, anh cô găng đè nặng cảm xúc thô bạo tiêu cực, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn cằm tù cô.

Nhốt cô lại, khóa xiềng xích, không cho cô đi đâu, không cho ai gặp cô, chỉ có anh, chỉ có thê là của anh.

Ai cũng không thể chạm vào!

_ Ai cũng không thể nhúng chàm!

Là của một mình anh thôi!

Khi suy nghĩ kia dần mãnh liệt, đầu Tạ Trì Thành lại bắt đầu đau đón, vô số hình ảnh lướt nhanh trong đầu anh, những cảnh tượng quen thuộc từ tử hiện lên.

Anh lảo đảo hai bước, tay ấn đầu, hai mắt đỏ lên.

Diệp Như Hề thấy sắc mặt anh dần dữ tọn, dường như đang chịu đựng đau đớn rất lớn, “Tạ Trì Thành, anh xảy ra chuyện gì?

Tạ Trì Thành!”

Diệp Như Hề chưa bao giờ thấy Tạ Trì Thành lộ ra biểu cảm như vậy, trong mắt tràn ngập tơ máu, đưa tay hung hăng gõ vào đầu, giống như muôn gõ nát nguồn cơn đau đón, Diệp Như Hề luống cuống, ôm chặt cánh tay anh, “Tạ Trì Thành! Dừng tay! anh xảy ra chuyện gì thế? “

Nhưng mà, sức lực của cô ở trước mặt Tạ Trì Thành căn bản không có tác dụng.

Diệp Như Hề bị anh mạnh mẽ đầy ra, trực tiệp đụng vào góc bàn, góc bàn rất cứng, eo cô chân vào đó, đau đớn khiên Diệp Như Hề phải hô một tiếng, không đứng dậy nồi.

Tiếng kêu đau đớn của cô khiến Tạ Trì Thành dừng lại.

Diệp Như Hề đau đến mức một tay chông trên mặt đất, một tay che eo, hít vào mấy hơi, cả người run rầy.

“Tiểu Hà.”

Anh khàn khàn gọi một tiếng.

Diệp Như Hề ngắng đầu nhìn anh, vốn muôn hỏi đâu anh còn đau không, nhưng vừa mở miệng, giọng mang theo vài phần xoang mũi, đau đến đôi mắt cũng hông hồng, câu nói ra cũng từ ‘ Anh có ồn không ‘ biến thành: “Đau.”

Một tiếng này nghe ra cô đã tủi thân thê nào.

Cơn đau đớn như nút toạc đã biến mát, Tạ Trì Thành dần bình tĩnh lại từ trạng thái dữ tợn Giọng anh chợt cất cao, “Bác sĩIII”

Cửa thư phòng lập tức bị đây ra, đám người hầu thấy một màn này thì lập _ ` tức gọi bác sĩ tới.

Khi Tạ Trì Thành thấy vét thương tím đen phía sau lưng Diệp Như Hề, ngón tay anh run lên một chút, duỗi tay vừa chạm vào, Diệp Như Hề đã đau đến rụt lại “Rất đau?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.