Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1069



Chương 1069

Lúc đó, Diệp Như Hề còn đang điều động càng nhiều nhân lực đi tìm kiêm, nhưng khi cô tùy ý nhìn thoáng qua phần văn kiện trên cùng, tay cô câm di động chợt dừng lại, đột nhiên ngắng đầu nhìn đối phương.

“Tần Phong, anh đang có ý gì?!”

Tần Phong mang dáng vẻ xử lý việc cộng, bình tĩnh nói: “Phu nhân, cô chỉ cân ký tên lên là được.”

Diệp Như Hề đứng lên, lạnh Jùng nhảy ra mấy chữ: “Lấy về đi.”

Nhưng, Tần Phong không động đậy, chỉ máy móc nói: “Thời gian tìm kiêm lý tưởng nhất là ba ngày, mà ba ngày này không. hề có chút dấu hiệu nào, xe và người đều không tìm được tung tích, về mặt pháp luật có thể gọi là mắt tích.”

“Tần Phong! Câm miệng!”

“Phu nhân, xin hãy tha thứ. Tôi chỉ là Dựa theo di chúc mà làm việc.”

Diệp Như Hề ngắn ra, “Di chúc?”

“Đúng, lần này ông chủ trỏ về là để chỉnh lý toàn bộ tài sản, để lại một phần di chúc.”

Diệp Như Hề ngơ ngắn nhìn tập văn kiện trên tay, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy nặng nễ, nặng tới mức cô câm không nỗi.

“Vì sao…… lại muốn lập di chúc?”

“Ông chủ không nói tới nguyên nhân, chỉ dùng tôc độ nhanh nhật chỉnh lý tài sản, lập bản di chúc này cho tình cảnh ngụy hiểm, mà hiện tại, kỳ hạn này tới rồi, cô chỉ cân ký tên, thì có bóc thừa kế tất cả tài sản của ông chủ.

“Lấy đi, tôi sẽ không ký.”

Tần Phong làm như không nghe thấy lời cô, tiêp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Có ba tập đoàn do ông chủ sở hữu, vộn lưu động 800 trăm triệu, tài sản cô định lần. ti là bát động sản, đồ cổ, lãnh thổ tư nhân……”

“Đừng nói nữal!IH”

Diệp Như Hề ném xuống chồng văn kiện kia, ngắt lời Tần Phong .

Hai mắt cô đỏ lên như muốn ăn thịt người, lồng ngực phập phông l lên xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể giấu nổi.

Cả người cô run lên, gần từng câu từng chữ nói: “Tôi sẽ không ký hợp đông, sông thì gặp người, chết phải thây xác, người như Tạ Trì Thành sẽ không chết, anh ấy không được chết.”

“Phu nhân, cứu hộ sẽ vẫn tiến hành tìm kiếm, nhưng s xin cô hãy, chuẩn bị sẵn sảng, tiêu thiếu gia và tiêu tiêu thư còn cần cô.”

Diệp Như Hề ngắn ra, nghĩ đến Tiểu An và Nhạc Nhạc còn nhỏ tuổi, khí thế bị rút cạn, cô mệt mỏi ngồi trên ghế.

Tần Phong lại sửa sang tập văn kiện, nói: “Nêu hiện tại cô chưa muốn ký, hôm khác tôi sẽ mang tới, hơn nữa, bên phía dinh thự còn một số việc, cân cô tự mình đưa ra quyết định.”

Nói xong, Tần Phong Xoay người chuẩn bị rời đi, đi tới cửa, anh ra dừng lại bước chân, nói: “Phu nhân, cô tha thứ cho ông chủ không?”

Diệp Như Hề ngắng đầu lên, ánh mắt trồng rồng.

“Cô, tha thứ cho ông chủ không?”

Diệp Như Hề sụp đỗ, nước mắt rơi xuống viên lớn viên nhỏ như trân chân, rơi trên mặt bàn, một giọt lại một giọt, làm thế nào cũng không lau hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.