Chương 1070
Tha thứ?
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh ấy, tôi sẽ không! Tổi muốn anh ấy tự mình xin lôi, tự mình đứng trước mặt tôi mà nói!”
Sống sót, đứng trước mặt cô.
Cô cuối cùng cũng hiều rõ, so với việc dây dưa thông khô với anh, cô càng không thê chấp nhận….. đau đớn khi mật đi anh.
Giọng Tần Phong mang theo bi thương, “Vậy ư? Như vậy hy vọng ông chủ có thê tự mình có được sự tha thứ của cô.”
Dút lời, anh ta rời đi.
Diệp Như Hề che miệng, không cho tiêng nức nở tràn ra.
Thì ra so với người đã chết, người ở lại còn thấy đau đớn hơn.
Cô thậm chí còn tình nguyện để người biến mắt là cô, mà không phải Tạ Trì Thành, người đã để lại cơhội sông sót cho cô.
Cô không biết đã khóc bao lâu, dàn dần, cô ghé người trên mặt bàn, hai mắt khép lại.
Thời gian từng ngày qua đi, mật độ tìm kiêm không ngừng tăng cao, nhưng kết quả vẫn khiến người ta thât vọng.
Nửa tháng trôi qua, Diệp Như Hề giỗng như một con quay không ngừng nghĩ, không ngừng di chuyền.
Nửa tháng tìm kiếm, cô gần như không nghỉ ngơi, kéo theo thân thể yêu ớt quay vòng giữa đội cứu viện, cô sử dụng hết tật cả mối quan hệ và quyên lợi có thể, gia nhập vào đội ngũ cứu hộ.
Mỗi một lần có tin tức khả nghỉ truyền đến, cô đều sẽ mang theo hi vọng chạy tới, nhưng lại phải thất vọng hết lân này. đến lằn khác, không ngừng đánh sập thân thể vốn đang cô gắng chống đỡ của cô.
Nửa tháng qua, cô đã ngắt rất nhiều lần, thậm chí ngay cả bắc sĩ cũng tức giận đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, cần cưỡng chế nằm viện, nhưng Diệp Như Hề chỉ cần tỉnh lại thì lập lịc muốn gia nhập vào đội cứu viện.
Cô không ngủ không nghị, đầu như muôn nứt toạc, sau một lân thất vọng, cuối cùng cũng đồ gục.
Đêm hôm đó cô sốt cao, lên đến 40°, bị đưa vào phòng cấp cứu, trên đường ởi còn bị co giật.
Khi cơn sốt dần giảm xuống, toàn bộ bác sĩ bệnh viện đêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ vì, bên ngoài phòng bệnh đều là một đoàn vệ sĩ mang vẻ mặt lạnh tanh y hệt nhau.
Sau khi Tạ Trì Thành mắt tích, Diệp.
Như Hè trở thành người tiếp nhận tất cả quyên lợi và tài sản của anh, cô sẽ là nữ chủ nhân mới của dinh thự.
Mà lúc này đây, Diệp Như Hề không thê xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
|. Cô bị Tần Phong nhốt lại bệnh viện, cưỡng chế tiếp nhận trị liệu Diệp Như Hề nhìn anh ta, nói: “Tần Phong, anh muốn cầm tù tôi sao?”
Tần Phong cúi đầu, nói: “Phu nhân, cô cân được trị liệu.”
“Tôi phải rời đi.”
Tần Phong nhắm mắt, cuối cùng mới nói ra: “Cô đang mang thai, xin cô hãy tự chăm sóc tôt cho bản thân.”
Diệp Như Hề mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt tràn đây khó tin, cô bật thốt trong vô thức: “Không có khả năng!”
Sau một lần bị sảy thai, cô đã mắt đi năng lực sinh con, cô không có khả năng mang thail “Đây là báo cáo kiểm tra, bởi vì thời gian rất ngắn nên cô không phát hiện, nhưng, đứa nhỏ này thật sự tôn tại.”
Diệp Nhự Hề tiếp nhận báo cáo, một tay run rây đặt trên bụng.