Chương 1072
Tạ An cảm nhận được sự dịu dàngcủa mami, đè nén bi thương, nói: “Mami, sao mẹ biết được daddy còn sống?”
“Trực giác.”
Đúng vậy, là trực giác.
Cho dù trong nửa tháng qua có không ít người đã chuẩn bị tinh thần cho tình xuống xâu nhất, ngay cả Tần Phong cũng đã từ bỏ, tuy không dừng lại hành động cứu hộ, những cũng chỉ là vớt vát tia hi vọng cuôi cùng mà thôi.
Nhưng Diệp Như Hề lại một mực tin tưởng Tạ Trì Thành chưa chết.
Cô không có bắt kì chứng cứ nào, thậm chí mức độ nguy hiệm của tỉnh huống đó, nhưng cô xác định, Tạ Trì Thành không chết, đó là một loại trực giác mãnh liệt.
Tiểu An và Nhạc Nhạc có lẽ đã bị giọng điệu kiên định của mami mê hoặc, lại không cảm thấy khổ sở nữa, thậm chí cùng nhau gật gật đầu, “Đúng vậy, daddy nhất định sẽ không có việc gì!”
Diệp Như Hề cười cười, nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Ai cũng có thể cảm thấy Tạ Trì Thành đã chết.
Nhưng duy chỉ bọn họ không thể nghĩ như vậy.
Chỉ vì, nếu ngay cả bọn họ cũng cho răng Tạ Trì Thành đã chết, như vậy trên thê giới này sẽ không còn người nào đợi anh trở về.
Diệp Như. Hề cũng không ở lại bệnh viên lâu lắm, nhưng cô đông ý với Tần Phong, sẽ chú ý tới tình trạng – của mình cần thận, thậm chí còn đề bác sĩ đi theo bên cạnh, phòng ngừa chuyện ngoài ý muôn xảy ra.
Chỉ vì cô căn bản không thể ngần người ở bệnh viện dưỡng thai được.
Cô cần dời đi lực chú ý, cần phải theo sát việc cứu hộ.
Đứa trẻ trong bụng cô còn quá nhỏ, gân như còn chưa sinh ra bắt cứ phản ứng gì, ngoan ngoãn an tĩnh, nêu không phải đã kiêm tra qua vài lần, Diệp Như Hề căn bản không phát hiện bản thân đã mang thai.
Nhưng cũng may mắn là như thế, nếu không cô không có cách nào tập trung tinh thân vào việc tìm người.
Hiện tại, ngày Tạ Trì Thành rơi xuống biễn đã trôi qua 15 ngày.
Đội ngũ tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm được chiếc xe màu đen kia.
Khi chiếc xe thể thao được trục vớt lên trên, Diệp Như Hề đứng ở bờ biển, hai mắt nhìn chằm chăm vào nó.
Hai tay cô nắm chặt, đôi mắt cũng không chớp. lầy một cái, khi xe dần dần được cầu vào bờ, trái tim cô nhảy lên.
Tần Phong đi theo phía sau, sọ’ cô xảy, ra bât cứ chuyện gì ngoài ý muôn.
Ở bờ biển, có một đoản bác sĩ y tá đứng chờ sẵn.
Diệp Như Hề gấp không chờ nỗi đi qua đó, nhìn chiệc xe kia, nhưng mà, trên ghế điều khiển không có một bóng người.
Diệp Như Hề cảm thấy bản thân đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không có người, khá tốt.
Ít nhất, còn tốt hơn nhìn thấy thi thể của anh.
Anh quả nhiên sẽ không chết.
Cũng đúng, Tạ Trì Thành là người thế nào chứ, ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận.
Tần Phong tiến lên đi xem xét xe, nói: “Cửa sô đã bị mở ra.”