Chương 1078
Anh càng chạy càng nhanh, càng – chạy càng nhanh, cô ở phía Sau cô sức đuôi theo, cô nặng nhọc thỏ phì phò, muốn đuổi theo bước chân anh, muôn bảo anh dừng lại, nhưng khoảng cách giữa bọn họ là càng lúc càng xa.
Khi cô sắp chịu đựng không nổi , anhdừng lại, để lại cho cô một bóng lưng.
Cô vừa kinh ngạc lại vui mừng, cũng tìm vê âm thanh của bản thân “Tế Một chiếc xe tải trống rỗng cực lớn trực tiêp đâm vào anh.
Anh bay lên, nên thật mạnh trước mặt cô, máu thịt mơ hồ, trên khuôn mặt anh tuân không còn chút huyết sắc, ánh mắt trước nay luôn mang theo vẻ bá đạo cường thê. đã nhằm chặt.
Anh chết ngay dưới chân cô, không nhúc nhích.
“Tạ Trì Thành!”
Diệp Như Hề gọi tên anh, mở choàng mắt, chỉ nhìn thấy trần nhà trống không.
Cô ngồi dậy, th ở dốc từng ngụm, toàn thân đêu là mô hôi lạnh, dường như bị người ta vớt lên từ vũng nước.
“Là mơ sao?”
Hóc mắt cô chọt ướt, lồ ng ngực vô cùng đau đón, giông như người khác đã tàn nhẫn khỏe đi một lỗ.
Ngay sau đó, cô ôm gối nức nở thành tiêng.
Sau thời gian dài áp lực, thống khổ cũng tìm được lỗ hỗng để bùng nỗ.
Cô thuyết phục chính mình, thuyết phục Tiểu An và Nhac Nhạc, phải tin tưởng anh chưa chết Sâu trong đáy lòng, cô cưỡng ép bản thân không thê nghĩ tới khả năng kia, nhưng điêu này không có nghĩa là suy nghĩ kia sẽ biến mắt.
“Tạ Trì Thành…… Anh rốt cuộc đã đi nơi nào? Em…… Hồi hận……”
Đúng vậy, cô hối hận.
Cô cuối cùng cũng hồi hận.
Cô nghĩ mọi cách trốn tránh, đồi lấy là việc anh bỏ mạng.
Nếu cô biết sẽ dẫn tới hậu quả như vậy, cô thà rằng bọn họ tra tắn lẫn nhau tới tan thành mảnh nhỏ, cũng không muốn đối mặt với chuyện anh chết.
“Em hồi hận rồi…… Tạ Trì Thành, anh „Tiếng khóc dần lớn hơn, cuối củng biên thành gào khóc không thể kiêm chê.
Nước mắt dính ướt quần áo, dính ướt chăn.
Tối nay, Diệp Như Hề lần đầu tiên biết, từ ánh mắt đầu tiên yêu anh, tình yêu này không hề giảm bót, cô từng cho răng bọn họ sẽ không yêu nhau, sẽ không đi đến cuối cùng.
Cô tự cho rằng giữa bọn họ có ngàn vạn điều không có khả năng, dứt khoát quay đâu lại, nhưng cô đã xem nhẹ tình cảm chân thật của mình.
Cô yêu anh.
Nhưng, chờ khi cô tỉnh táo lại, anh đã biên mật.
Trong lúc ngủ mơ, cô lầm bẩm nói nhỏ, một giọt nước mắt chảy xuông cô.
Ngày thứ hai.
Diệp Như Hề nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, khóe chỉ biệt cười khổ.
Cô trang điểm nhẹ, che lắp đôi mắt sựng một chút, thay Xong quân áo, liền đi đánh thức Tiểu An và Nhạc Nhạc.
Ba người ăn bữa sáng, mới sáng sớm đã tới bệnh viện.
Hứa lão phu nhận nửa nằm trên giường bệnh, sắc mặt bình tĩnh, dường như người sắp phải phẫu thuật không phải là bà, thậm chí còn có thể dịu dàng an ủi Tiểu An và Nhạc Nhạc đang đỏ mắt.