Chương 1092
Liên tiếp bị đặt ba câu hỏi khiến Diệp Như Hề ngắn ra.
Anh ngồi dậy, đầu vô cùng đau đớn, cơn đau khiên anh càng trở nên thô bạo, giờ phút này anh không còn vẻ chính chắn ồn định như trước, có chút hơi…bốc đồng.
Anh cao giọng gọi một cái tên, “Tần Phong.”
Cửa phòng bệnh được đầy ra, Tần Phong vội vàng đi đến.
“Vâng, ông chủ.”
“Người phụ nữ này là ai? Sao người nào cậu cũng cho vào thế.”
Tần Phong dừng lại, nhìn về phía Diệp Như Hệ đang đứng, đối diện với khuẩn mặt nhợt nhạt kia thì có chút với không đành lòng.
Nên tới, trước sau sẽ đến Diệp Như Hề rõ ràng ý thức được, ánh mắt như là đáng thương, như: đồng tình, như có lý do khó nói của Tân Phong là thế nào.
Ký ức của Tạ Trì Thành dừng lại ở bảy năm trước, chuyện trong 7 năm qua anh đều đã quên hết.
Lúc này đây, không chỉ có là cô, còn có sự tôn tại của Tiểu An và Nhạc Nhạc, cũng đều không nhớ rõ.
Lúc này đây, ánh mắt anh nhìn cô, không chỉ có xa lạ, thậm chí còn lạnh băng.
Lúc này đây, Diệp Như Hề cảm nhận được, cái gì gọi là tuyệt vọng.
Cô đứng ở nơi đó, như rơi vào hằm băng, trong lòng lạnh đến đáng sợ.
Tần Phong báo cáo đơn giản sự tình, bao gôm sự tồn tại của Diệp Như Hề, cùng với sự cô xảy ra lúc trước.
Nhưng mà, Tạ Trì Thành nghe xong lại nhăn mày nói: “Ý cậu là tôi vì cô ta, lại tự mình đi chịu chết?”
Trong lòng Diệp Như Hề tê rần.
Tần Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, ông chủ.”
“Cậu đang đùa tôi đấy à? Vì một phụ nữ, tôi đi chịu chết?”
Trên mặt Tạ Trì Thành tràn ngập vẻ trào phúng, giống như đây là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Anh của bảy năm trước, kiêu ngạo, không ai bì nồi, chán ghét phụ nữ, càng đừng nói sẽ yêu một người, thậm chí còn vì đối phương mà từ bỏ tính mạng của mình, chuyện này trọng mắt anh đúng là ngu không ai bằng.
Nhưng hiện tại, thủ hạ anh tin tưởng nhất lại nói cho anh, anh chính là thằng ngu kia.
Tạ Trì Thành nhắm mắt, nói: “Cậu nói ký ức của tôi dừng lại ở bảy năm trước?”
“Đúng vậy, ông chủ.”
“Đưa di động cho tôi.”
Tạ Trì Thành nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, cuối cùng cũng tin tưởng, anh. thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới dẫn đến mất trí nhớ.
Đôi lại là người khác đã sớm rơi vào rồi rầm và sơ hãi vô hạn, nhưng Tạ Trì Thành tiếp thu rất nhanh, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bảo Tân Phong sửa soạn lại những. sự kiện diễn ra trong 7 năm qua rồi đưa tới cho anh.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Anh mau tỉnh lại! Bọn họ không cho em đi gặp anhl Tiểu Bạch, anh nghe thấy em nói không!”
Tiếng cô gái ở ngoài cửa la to truyền đên.
Tần Phong đang muốn bảo người bịt miệng đôi phương lại, liền nghe thấy Tạ Tri Thành mở miệng nói: “Để cô ta đi vào.”