Chương 1100
“Không được.”
“Cô từ chối tôi?”
Mặt Tạ Trì Thành dần lạnh lẽo.
Diệp Như Hề không sợ hãi chút nào, “Đúng vậy, tôi đang từ chối anh.
Không chỉ hai đứa nhỏ không tới đây, tôi cũng chỉ ở lại đây mây ngày, sau đó liên rời khỏi Las Vegas.”
Chờ khi xác định anh hoàn toàn không có việc gì, như vậy cô sẽ rời đi, cô nợ anh một mạng, cũng phải tận mắt nhìn thầy anh không có việc gì, cô mới có thê yên tâm đi.
“Diệp Như Hề, lá gan của cô rất lón, cô là người. đầu tiên dám ăn nói với tôi như vậy.”
Nào biết, lời uy hiếp của anh không hề khiến Diệp Như Hề sợ hãi mà trực tiếp nở nụ cười.
Diệp Như Hề vốn còn định nhịn cười, bởi vì tình huống này không thích hợp cười to, nhưng cô thật sự không nhịn nồi.
[cô là người đầu tiên dám ăn nói với tôi như vậy. ] Lời nói thế này, thật sự quá mức non nót.
Từ trước, Diệp Như Hêề còn sinh ra sợ hãi với Tạ Ấm Thành, cho nên muốn chạy trốn, nhưng hiện tại, cô cũng không sợ hãi Tạ Trì Thành, thậm chí còn cảm thấy anh có vài phần đáng yêu.
Cảm nhận mới mẻ này xóa mờ đi phần nào nỗi thống khổ về chuyện anh mắt trí nhớ.
Tạ Trì Thành đen mặt nói, “Cô cười cái gì?”
Diệp Như Hê thật vất vả mới ngừng cười, cô nói: “Không có gì, câu sau có phải anh muôn nói, người phụ nữ kia, cô muốn chết?”
Nra ‘IiiI0ilfhTaIIENT? TÔ?
Diệp Như Hề nhìn sắc mặt của anh đã tái đi, biết mình đoán đúng rôi, thật vất vả mới ngừng tươi cười, rốt cuộc nhịn không được lại cười tới cong lưng.
Tạ Trì Thành nghiền răng nghiền lợi, nói: “Câm miệng, đừng cười.
Diệp Như Hề nghe thấy nhưng vẫn cười, cô đã thật lâu không cười to như vậy.
Sắc mặt Tạ Trì Thành càng lúc càng kém, bỗng nhiên có người tiến lên, thấp. giọng nói với anh một câu, “Hứa Vị tiểu thư ồn ào muốn gặp ngài, chúng tôi không có cách nào, đành phải đưa lại đây, hiện tại người đang ở trước cửa dinh thự.”
Tạ Trì Thành vốn đĩ còn có chút tức giận, anh không hy vọng Hứa Vi tìm tới, đặc biệt là ở Dinh Thự, nhưng anh thấy. Diệp Như Hề vỗn dĩ còn đang cười, nghe thấy những lời này thì lập tức dừng lại, 12) cả sắc mặt cũng trở nên cứng đờ.
Đột nhiên, Tạ Trì Thành thay đổi chủ ý, nói: “Cho người vào.”
Diệp Như Hề nghe. thấy những lời này, im lặng một hôi, nói: “Nếu anh có khách , vậy tôi đi trước.”
“Cô đi cái gì?”
“Tôi không nên đi?”
Tạ Trì Thành không còn lời nào để nói.
Diệp Như Hệ không chờ anh đáp lại, xoay người đi về phía cửa, vừa lúc cửa cũng được mở ra, dụng phải Hứa Vi đang chuẩn bị đi vào.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Hứa Vi lập tức phát hỏa, lớn tiếng kêu: “Tiểu Bạch, em chờ anh lâu như vậy, chỉ chờ anh tìm em, anh lại đi gặp người khác?!”
Một câu như vậy hoàn toàn xem mình là nữ chủ nhân, giỗng như Diệp Như Hề mới là người đi từ bên ngoài vào.
Tạ Trì Thành nhíu mày, nói: “Cô bình tính một chút.”
Hứa Vi vừa nghe những lời này l liền nổi điên, “Tiểu Bạch! Anh thay đồi rồi!