Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1117



Chương 1117

“Daniel, cảm ơn anh.”

Daniel lập tức dẫn theo Hứa Vi đi tới cửa hàng quần áo cao cấp mà mình biết, lại mua đồ cho Hứa Vi từ đầu đến chân.

Không thê không nói, bỏ ra một số tiền lớn đã khiến Hứa Vi thay hình đồi dạng.

Daniel tò mò hỏi một câu: “Đúng rồi, bữa tiệc kia bao giờ thì bắt đầu?”

Anh ta cũng rất tò mò cái người tên ˆ Tiểu Bạch ` cùng ‘ ả đàn bà ác độc ‘ kia là ai.

Hứa Vi vừa kiêm chê bản thân không lộ ra vẻ thèm thuông, vừa ngoan ngoãn như là thỏ nhỏ mà nói: “Đêm nay.”

Daniel sửng sốt, là đêm nay?

Trùng hợp đến thế sao?

Dinh thự Caesar hôm nay cũng tỏ chức tiệc.

Có lẽ là trùng hợp nhỉ?

Dù sao cũng chẳng ai bắt ép người khác không thể tổ chức tiệc vào đêm nay.

Nhưng mà gã tên Tiểu Bạch kia hẳn là nhà thế gia bậc ba, cho nên không nhận được thự mời từ dinh thự, chắc vậy mới có thể tổ chức tiệc vào đêm nay.

Daniel có chút luyến tiếc vì mình không thể gặp mặt hai nhận vật như trong truyện tiểu thuyết thế kia.

“Daniel, anh xem.”

Daniel ngẳắng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.

“Rất đẹp.”

Anh ta khen ngợi từ đáy lòng.

Hứa Vi cười, cô ta nhìn chính mình trong gương, ánh mắt tràn đầy tham vọng muốn chiêm hữu.

Đêm nay, cô ta nhất định sẽ là người phụ nữ hoàn mỹ nhất! Cô ta phải khiên toàn hội trường kinh diêm!

Đêm về, dinh thự Caesar một mảnh đèn đuộc sáng trưng, vô số siêu xe tụ tập trước cửa, vô sô nhân vật nôi tiếng và siêu sao đều tới đúng hẹn.

Gần như tùy tiện gọi một cái tên, đều là nhân vật tài phiệt số một số hai.

Tạ Trì Thành là chủ nhân của dinh thự, mặc bộ tây trang cắt may khéo léo màu đen, tóc mái trên trán vuốt lên, lộ ra cái trán no đủ, gương mặt nhứ được thượng đề ân sủng bày ra rõ ràng.

Nêu nói, Tạ Trì Thành bảy năm sau là một con sư tử ngủ say, không cân trọn mắt cũng có thê khiên người ta chùn bước, vậy Tạ Trì Thành lúc này chính là mãnh thú tỉnh giấc muốn tranh đoạt địa bàn, gân như không một ai có thê bỏ qua.

Tắt cả khách khứa có mặt đều đã nhận ra, đại đề hình như có thay đổi, không, phải nói, là đại đề quen thuộc luôn khiên bọn họ run rầy trước đây , đã trở lại.

Đám người vốn dĩ còn có lòng riêng đều mạnh mẽ áp xuống, vô cùng an phận ..

Tạ Trì Thành đứng ở nơi đó, dáng người thẳng tắp, nhưng vẻ mất kiên nhân việt rõ trên mặt.

Tần Phong đứng ở phía sau anh, luôn cảm thây ông chủ giờ phút này cảm xúc có vẻ không õ ồn định, anh ta bắt đầu nhớ thương ông chủ có ký ức 7 năm, ít nhật ông chủ lúc ây cao thâm khó đoán, mà không phải như bây giò……

Sắc bén bức người.

Tạ Trì Thành nhịn không được lên tiếng hỏi: ‘Cô ta còn chữa chuẩn bị xong sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.